phàm, là hậu sinh đáng để kết giao.
Tâm hắn vì chuộc lợi, đối phương lại dùng chân thành đối đãi. Mặc Nhiên
không khỏi có chút thẹn thùng, nhưng nghe tiểu sư đệ nói, lại cảm thấy thật
kỳ quái, thế là xua tay ý bảo Sở Vãn Ninh không cần cảm ơn mình nữa, hắn
hỏi: “Trước kia không ai mua đồ ăn sáng cho ngươi sao?”
Sở Vãn Ninh không biểu tình, gật đầu.
“Những môn hạ của Tuyền Cơ trưởng lão, không chăm sóc lẫn nhau sao?”
Sở Vãn Ninh nói: “Ta không thay ở cùng với bọn họ.”
“Vậy trước khi nhập môn ngươi ở đâu? Lúc ngươi tục gia, cha mẹ
ngươi…” Nói được nửa câu, Mặc Nhiên liền dừng lại.
Tiểu sư đệ của hắn ngọc tuyết long lanh như vậy, ai làm cha mẹ lại nhẫn
tâm vứt nó ở núi để tu luyện, lại chưa từng có môn phái liếc nó một cái?
Chắc cảnh ngộ của nó giống Sư Muội, và mình.
Quả nhiên, Sở Vãn Ninh bình tĩnh nói: “Cha mẹ vứt bỏ, cũng không có
thân quyến, không ai đưa ta đi.”
Mặc Nhiên không nói, lặng im thật lâu, hắn thở dài một cái. Thầm nghĩ:
Lúc đầu ta giao hảo với đứa nhỏ này, một là thấy nó tu vi cao siêu, hai là
thấy nó có chút trầm ổn, không giống nhóc con ồn ào la hét bình thường.
Lại không nghĩ thân thế của nó cũng giống ta.
Hắn nhìn sư đệ trước mắt, không khỏi nghĩ đến năm tháng tràn đầy chua
xót khổ sở của mình khi còn nhỏ, trong ngực phun trào một cỗ nhiệt huyết,
dần dần sinh ra thương hại cùng thân mật. Bỗng nhiên nói: “Lúc trước
không ai đưa ngươi đi, nhưng về sau. Ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh,
từ đây ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
Sở Vãn Ninh tựa hồ không ngờ hắn lại nói như vậy, có vẻ hơi kinh ngạc,
một lát sau, y chậm rãi mỉm cười, nói: “Ngươi muốn chăm sóc ta?”
“Ừm. Sau này ngươi đi theo ta, ta dạy ngươi tâm pháp, dạy ngươi luyện
kiếm.”
Ý cười của Sở Vãn Ninh càng đậm: “Ngươi muốn dạy ta tâm pháp, dạy ta
luyện kiếm sao?”
Mặc Nhiên hiểu lầm vẻ mặt của y, vò đầu nói: “Ngươi đừng chế giễu ta, ta
biết tu vi ngươi rất tốt, nhưng dù sao ngươi còn nhỏ, rất nhiều thứ phải học.