HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 506

Mặc Nhiên trở mình, cười híp mắt nhìn y: “Kể xong rồi. Dễ nghe không?”
Sở Vãn Ninh nói: “Cút.”
“Lần đầu ta tự kể cho mình nghe, còn khóc đấy, lòng dạ ngươi quá cứng
rắn, không rơi nước mắt.”
“Là ngươi kể quá kém…”
Mặc Nhiên cười ha ha hai tiếng, kéo bả vai tiểu sư đệ qua, sờ sờ tóc y:
“Không có cách nào, sư huynh của ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó. Được rồi,
kể xong rồi, chúng ta đi ngủ.”
Sở Vãn Ninh không lên tiếng, qua thật lâu, đột nhiên hỏi: “Mặc Nhiên.”
“Gọi sư huynh.”
“Tại sao tên là trâu ăn cỏ?”
“Bởi vì người và trâu giống nhau, muốn ăn cái gì, vì ăn cái gì, phải làm rất
nhiều chuyện, nếu một ngày không làm, sẽ không ai quan tâm ngươi có tồn
tại không.”
Sở Vãn Ninh không nói.
Trong viện tất tất tác tác là tiếng người tị nạn, ngẫu nhiên còn có một hai
tiếng rít gào quỷ quái không lành từ ngoài kết giới truyền đến.
“Mặc Nhiên.”
“Ai nha, không hiểu chuyện, gọi ta sư huynh.”
Sở Vãn Ninh không để ý tới hắn, mà hỏi: “Thật sự có đứa bé này sao?”
“Không có.” Mặc Nhiên yên tĩnh một hồi, bỗng nhiên cười, lúm đồng tiền
thật sâu rất đẹp mắt. Hắn vỗ tiểu gia hỏa trong lòng, ôn hòa nói, “Đương
nhiên là tự nghĩ ra lừa ngươi. Ngoan, ngủ đi.”
Ai ngờ không bao lâu, chợt nghe thấy một trận huyên náo trong viện.
Có người phẫn nộ quát: “Tìm công tử tìm công tử! Công tử bận rộn, nào có
thể quản chuyện của ngươi? Đem thi thể kia ra ngoài cho ta! Ngươi có biết
trên người có đốm xanh đều sẽ thành khởi thi không! ! Ngươi muốn hại
chết chúng ta sao?”
Âm thanh trong đêm tối tựa như tiếng sét, nghe hai chữ “khởi thi”, tất cả
mọi người ầm vang, trong nhất thời những người ngủ đều thức dậy, cùng
nhìn đến chỗ ầm ĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.