Bởi vậy thế nào hắn cũng không dự liệu được, hóa ra dưới tình huống ngàn
người chỉ trỏ, Tiết Mông thế lại đưa lưng hướng về phía hắn, mặt hướng về
người khác.
Trong lòng Mặc Nhiên chợt nóng lên, nói: “Tiết Mông, ngươi…tin ta?”
“Phi! Chó chết, ai tin ngươi?” Tiết Mông quay nửa khuôn mặt, tức giận nói,
“Ngươi xem ngươi bày ra cái chuyện gì! Rõ ràng lớn hơn ta một tuổi, lại
muốn ta thu dọn cục diện rối rắm cho ngươi!”
“…”
Sau khi mắng xong, quay đầu lại tiếng nói càng hung ác, hướng những
người kia hét lên: “Thế nào? Sao ta lại không hiểu rõ bọn họ? Bọn họ một
là sư đệ ta, một là đường ca ta! Là các ngươi hiểu, hay là ta hiểu?”
“Tiết Mông…”
“Các ngươi nghe vài câu giải thích sẽ chết sao? Nhiều người nhìn như vậy,
chẳng lẽ trì hoãn một hồi, hai người họ có thể chắp cánh bay hay sao?”
Lúc này, Sư Muội cũng đi ra, bất quá y lộ ra không nhiều khí thế, nhu nhu
nhược nhược, lo sợ không yên nói: “Chư vị tiên quân, ta cũng có thể bảo
đảm cho hai người họ, Thập Bát cô nương tất không phải bọn họ gây
thương tích, mong chư vị nghe chút giải thích, đa tạ…”
Diệp Vong Tích cũng đứng ra, tuy hắn không bảo đảm hai người, nhưng so
với đám người chướng khí mù mịt kia tỉnh táo hơn nhiều.
Diệp Vong Tích nói: “Cho dù muốn tạm thời giam cầm bọn họ, cũng nên
cho cơ hội biện bạch. Nếu không, chẳng phải tiện nghi cho hung thủ thật
sự, vạn nhất kẻ đó ẩn nấp trong ngươi ta, nên làm thế nào cho phải?”
Hắn vừa nói như vậy, những người khác lập tức hai mặt nhìn nhau, trong
ánh mắt đều nhiều hơn một tia cảnh giác.
“… Được! Vậy trước cho các ngươi giải thích!”
“Nhưng bắt vẫn phải bắt! Cẩn thận là hơn!”
“Thà rằng bắt sai, không thể bỏ qua!”
Mặc Nhiên thở dài, tay đặt lên trán, qua nửa ngày, thế mà cười.
“Không nghĩ tới tứ bề khốn đốn, cũng có người nguyện ý tin ta. Được,
được, coi như bị bắt, ba người các ngươi nhắm đến, ta cũng không tức
giận.”