Mỹ nhân trên giường vẫn nhắm hai mắt, dường như nói mê.
Mặc Nhiên ngơ ngác đứng tại chỗ, xưa nay Sư Muội không xin người khác
giúp y làm chuyện gì, trước nay y không cần hồi báo mà giúp đỡ người
khác, cũng chỉ có ngủ say, mới có thể mềm giọng nói đừng đi như vậy.
Vậy nên ngồi lại bên giường, một bên chuyên chú mà lưu luyến nhìn gương
mặt nhớ thương ngày đêm, một bên tiếp tục chậm rãi giúp y xoa bụng,
ngoài cửa sổ rộng mở, hoa đào từng bông bay xuống, sắc trời cuối cùng tối.
Đợi Mặc Nhiên đột nhiên nhớ tới chuyện đáp ứng bữa tối với tiểu sư đệ, đã
là nửa đêm.
“Tiêu rồi!” Mặc Nhiên nhảy dựng lên, vỗ đầu, “Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi! !”
Lúc này Sư Muội cũng đã ngủ sâu, Mặc Nhiên một bước nhảy lên đi ra bên
ngoài muốn chạy tới động lao. Một đạo lam quang chợt sáng lên trên bầu
trời, Tuyền Cơ trưởng lão ôm đứa bé trong ngực, đứa bé ôm cái hũ nhỏ
trong lòng, hai người từ trên trời bay xuống.
“Trưởng lão!”
Tuyền Cơ hơi có trách cứ nhìn Mặc Nhiên một chút: “Chuyện gì? Không
phải nói ngươi đi đón nó sao? Nếu không phải ta không yên lòng, đi xem
xem, Ngọc… Khụ, đồ nhi của ta sợ phải ở trong lao đợi đến bình minh
ngày mai.”
“Là đệ tử sai.” Mặc Nhiên cúi đầu xuống, một lát sau, nhịn không được
giương mắt nhìn Sở Vãn Ninh, “Sư đệ…”
Tuyền Cơ buông Sở Vãn Ninh ra, Sở Vãn Ninh ôm cái hũ, an tĩnh nhìn
Mặc Nhiên một chút: “Ngươi ăn cơm tối chưa?”
Thế nào cũng không ngờ đến câu đầu tiên y mở miệng vậy mà là câu này,
Mặc Nhiên kinh ngạc nói: “Không, còn chưa có…”
Sở Vãn Ninh đi tới, nâng hũ đưa cho hắn, bình thản nói: “Vẫn nóng, uống
chút đi.”
Mặc Nhiên đứng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích. Đợi hắn kịp phản ứng,
hắn đã bế tiểu gia hỏa cùng cái hũ lên, ôm vào trong ngực.
“Được, ta uống.”
Đứa nhỏ ngốc này sợ canh lạnh, liền cởi ngoại bào ra, bọc ngoài bình, bởi
vậy thân thể nho nhỏ ôm có chút lạnh.