của ta, xin ngươi, thưởng cho sư huynh của ngươi một ngụm canh được
không.”
“…”
Sở Vãn Ninh bỗng nhúc nhích, cuối cùng đặt hũ canh xuống, có chút nâng
đầu nghiêng qua, vẫn nhìn đi chỗ khác. Ý là Mặc Nhiên uống thì tự mình
cầm.
Mặc Nhiên liền cười: “Thật cảm tạ sư đệ.”
Trong hũ sành nhỏ đầy ắp, biết sư đệ của mình ăn rất ít, để lại hơn phân
nửa thịt cho hắn, đến mức thịt rất nhiều, canh rất ít.
Mặc Nhiên nhìn chằm chằm một hồi, mặt mày cong cong, ôn thanh nói:
“Có chỗ nào là canh nha, rõ ràng là một nồi thịt hầm. Sư đệ thật phúc hậu.”
“…”
Nói cũng không nhiều lời, Mặc Nhiên chăm sóc Sư Muội nửa ngày, thật sự
đói thảm rồi, huống chi sư đệ một phen tâm ý, càng không thể lãng phí.
Hắn bẻ hai cành đào nhỏ, đầu ngón tay tụ khí gọt cành thô ráp, làm thành
đôi đũa, kẹp một miếng thịt gà cho vào miệng.
“Oa, thơm quá.”
Mặc Nhiên ngậm thịt gà, trong mắt tiêm nhiễm sương mù, hắn cười nói:
“Ăn ngon thật. Sư đệ nhà ta thật giỏi giang.”
Kỳ thật hũ canh này làm không mỹ vị, hơi mặn, nhưng vì dỗ tiểu sư đệ cao
hứng, Mặc Nhiên vẫn rất cố gắng gặm, rất nhanh ăn hết hơn phân nửa thịt
gà, mà Sở Vãn Ninh từ đầu đến cuối không liếc hắn một cái, trầm mặc ngồi
bên cạnh.
Uống ừng ực một hớp canh lớn, canh còn mặn hơn thịt, thậm chí có chút
đắng, nhưng còn có thể chịu đựng.
Mặc Nhiên mò lên một đùi gà, đang chuẩn bị nhét vào miệng, bỗng sửng
sốt một chút: “Một con gà có mấy cái đùi?”
Tất nhiên không ai trả lời hắn.
Mặc Nhiên tự đáp: “Hai cái đùi.”
Sau đó hắn nhìn cái đũa kẹp đùi gà, lại nhìn đống xương mình vừa mới ăn
dư một cái.
“…”