“Hì hì, ngươi là cái gì, chỉ là một tiểu tu trúc cơ, cũng xứng chất vấn ta?
Gọi sư phụ ngươi đến hỏi.”
“Ngươi ——!”
Sở Vãn Ninh vung khẽ tay áo, duỗi ngón tay thon dài ra, ấn xuống đỉnh đầu
tức giận đến bốc khói của Mặc Nhiên. Giương mi mắt, y lạnh giọng hỏi:
“Các hạ tính toán, đến cùng như thế nào?”
Vũ Dân đung đưa hai chân, rõ ràng đã là người chết, vì nhận cấm thuật điều
khiển, giống như con rối bị giật dây không ngừng làm ra đủ loại trò.
“Ta mưu nha, kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì.”
Thanh âm của Sở Vãn Ninh lạnh hơn: “Vậy vì sao các hạ ba phen mấy bận
muốn lấy mạng đồ nhi ta?”
“Mặc dù không phải chuyện lớn gì, nhưng trùng hợp muốn Linh hạch của
tiểu đồ đệ ngươi để hoàn thành nha.” Đứa cười híp mắt nói, “Ngàn quái vạn
quái, trách Linh hạch của hắn kỳ giai. Thậm chí tốt hơn tông sư ngươi
nhiều. Ở Kim Thành Trì ta liền biết, hắn là Mộc linh tinh hoa tuyệt diệu,
nếu không phải như thế, chỉ sợ ta vừa ý vẫn là tông sư ngươi đây.”
Hắn nói bóng mỡ, tiếng nói non nớt như thế, trong ngôn ngữ lại là giọng
điệu trưởng thành, không khỏi khiến Mặc Nhiên rất buồn nôn, cả giận nói:
“Nếu ta đổ tám đời vận xui bị ngươi bắt được, con mẹ nó lập tức tự bạo
Linh hạch, ngươi nghĩ cũng đừng mong đụng vào ta!”
“Ta cũng không mong đụng vào ngươi nha.” Đứa nhỏ vẫn dùng giọng điệu
ngọt ngào tức chết người, “Ta cũng là bất đắc dĩ mới đuổi theo ngươi. Nam
tử thế gian đều yêu mỹ nhân, sư tôn ngươi dễ nhìn hơn ngươi, ta càng thích
đụng hắn hơn.”
“Ngươi! ! !” Mặc Nhiên cáu muốn phát nổ, “Ngươi đến mặt cũng không
dám lộ, cả ngày cầm bạch tử làm con rối, ngươi cũng xứng đụng sư tôn
ta?”
Nhưng đứa nhỏ kia lườm hắn một cái, tựa hồ lười đáp lại hắn, quay đầu
nhìn chăm chú về phía Sở Vãn Ninh:
“Sở tông sư, lúc trước ở Kim Thành Trì, ta khuyên tông sư chớ có tiếp tục
truy tra. Nhưng tông sư khăng khăng không nghe, khiến ta thật đau lòng.”