HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 618

ngào hỗn tạp một chỗ, quả thực khó nghe.
Ban đầu Sở Vãn Ninh cư nhiên nghe không hiểu, một lát sau mới phản ứng
được, đôi mắt đẹp bỗng mở to, ngay sau đó mặt y nhanh hơn chuyển từ
trắng sang đỏ, từ đỏ biến xanh, cuối cùng xanh mặt mắng câu: “Không biết
liêm sỉ!” Phẫn nộ phất tay áo rời đi.
“Phụt.”
Mặc Nhiên nhịn không được, trầm thấp cười ra tiếng phía sau y. May mà
Sở Vãn Ninh hết sức khó xử, đi đường cũng cùng tay cùng chân, không có
nghe thấy Mặc Nhiên chế giễu.
Đợi trở về phòng, y yên lặng uống hết một chén trà, mới miễn cưỡng có thể
trấn định, nhẹ gật đầu với Mặc Nhiên: “Ô ngôn uế ngữ như thế xác thực bất
lợi với tu hành, đêm nay ngươi ở lại chỗ ta đi.”
“Nha.” Kỳ thật ở chốn đào nguyên đột nhiên nhìn thấy Sở Vãn Ninh xuất
hiện, với lại đối phương không chút nào nghi ngờ hắn, còn che chở hắn đủ
kiểu, Mặc Nhiên ngạc nhiên, lúc này dàn xếp lại, tâm tình không khỏi thực
tốt, gương mặt sư tôn thanh lãnh dưới ánh nến tựa hồ lộ ra rất đáng yêu.
Mặc Nhiên cong mắt, ngồi xếp bằng trên mặt đất, chống cằm ngửa đầu
nhìn Sở Vãn Ninh.
“… Ngươi nhìn cái gì?”
“Đã lâu không thấy sư tôn. Muốn nhìn nhiều.” Tiếng nói thiếu niên mang
theo ý cười nhẹ nhàng, ánh mắt cũng ấm áp.
Cẩn thận nhìn, Sở Vãn Ninh…dáng dấp thật sự rất giống Hạ sư đệ.
Sở Vãn Ninh trừng hắn: “Có sức nhìn ta, không bằng đi lau tóc của ngươi
đi, ướt sũng làm sao đi ngủ.”
“Khăn mặt quên ở sát vách nha.” Mặc Nhiên cười nói, “Sư tôn giúp con
một chút đi?”
“…”
Trước kia có lần Tiết Mông bị thương, cánh tay rất lâu không nhấc lên nổi,
đoạn thời gian đó, đều là sư tôn giúp cậu lau đầu, sư tôn lau tóc rất nhanh,
bởi vì y có thể khống chế linh lực rất tốt, cầm khăn trong tay nhanh chóng
sấy khô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.