HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 619

Tròng mắt Sở Vãn Ninh nhìn tay chân Mặc Nhiên đều đầy đủ, hừ lạnh nói:
“Không bệnh không đau, vì sao ta phải giúp ngươi?”
Nhưng vẫn vẫy tay gọi hắn đến.
Ban đêm ánh nến ấm áp, chiếu lên khuôn mặt tuổi trẻ vô cùng tuấn mỹ của
Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên ngồi trên giường, trọng sinh đã gần một năm, vóc dáng thiếu
niên, mấy tháng nay, bất tri bất giác hắn đã cao lớn rất nhiều, lúc này đã cao
không chênh lệch Sở Vãn Ninh mấy.
Cao như vậy, để Sở Vãn Ninh giúp hắn lau tóc cũng không tiện, thế là Mặc
Nhiên chống hai tay ra sau, thấp thấp cơ thể, Sở Vãn Ninh đứng bên
giường một mặt không kiên nhẫn lau mái tóc dài của hắn.
Mặc Nhiên hài lòng ngáp một cái, nheo mắt hưởng thụ an bình khó được
này.
Ngoài cửa sổ chợt có tiếng ếch kêu.
“Sư tôn.”
“Ừm.”
“Người biết không, con ở trong huyễn cảnh của Vũ Dân, về Lâm An hai
trăm năm trước, gặp được một người tên Sở Tuân.”
Động tác lau không ngừng: “Làm sao ta biết.”
Mặc Nhiên xoa mũi nở nụ cười: “Dáng dấp của hắn rất giống người.”
“… Thiên hạ nhiều người có dung mạo giống nhau, có gì đáng kinh ngạc.”
“Không phải.” Mặc Nhiên chân thành nói, “Hắn và người không khác lắm
như từ một khuôn đúc ra ấy, sư tôn, người nói xem hắn có phải tổ tiên của
người không?”
Sở Vãn Ninh thản nhiên nói: “Cũng có thể. Nhưng mà, đây là chuyện hơn
hai trăm năm trước, không ai nói chắc chắn.”
“Hắn còn có con trai.” Mặc Nhiên lẩm bẩm nói, “Dáng dấp cũng giống Hạ
sư đệ, con cảm thấy chuyện này quá khéo, sư tôn, người nói xem Hạ sư đệ
có phải thân thích thất lạc của người không?”
“Ta không có người thân.”
“Nói là thất lạc mà…” Mặc Nhiên thầm nói, hắn dựa rất gần Sở Vãn Ninh,
có thể ngửi thấy hương thơm hải đường nhàn nhạt khiến người an tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.