HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 621

Sở Vãn Ninh mím môi, không biết nên thế nào cho phải, đành phải tiếp tục
lau tóc Mặc Nhiên, sấy khô hơi nước cuối cùng một chút.
Cứ như vậy qua hồi lâu, y ném khăn mặt đi, thuận tay vuốt mấy sợi lộn xộn
trên trán Mặc Nhiên, trầm giọng nói: “Được rồi. Đi ngủ đi.”
Mặc Nhiên mở to mắt, con ngươi đen tím hoảng hốt chốc lát, sau đó mới
dần dần thanh minh.
Hắn rốt cục lấy lại tinh thần, nhớ tới vừa rồi mình lại có thể theo thói quen
dựa vào eo Sở Vãn Ninh, mà Sở Vãn Ninh cũng không đẩy hắn ra, không
khỏi kinh ngạc, dáng vẻ ngây ngốc mở to hai mắt, rất giống một con chó
ngốc.
Sở Vãn Ninh vốn còn có chút không tự nhiên, thấy hắn như vậy, ngược lại
nhịn cười không được.
Mặc Nhiên thấy y đang cười, mặc dù nụ cười nhạt nhẽo, nhưng thiệt sự
đang cười, con mắt càng tròn xoe, hắn ngồi thẳng người, đầu tóc có vẻ hơi
rối bời, rất chân thành nói: “Sư tôn, trên người của người có một mùi thơm,
rất dễ chịu.”
“…”
Dừng một chút, hắn bỗng nhíu mày, tựa hồ đang cố gắng hồi tưởng đến gì
đó, sau đó hắn nghĩ ra, vẻ mặt liền có chút ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Thật
kỳ quái, trên người Hạ Tư Nghịch…sao cũng có mùi này?”
Sắc mặt Sở Vãn Ninh bỗng biến đổi.
Không đợi Mặc Nhiên kịp phản ứng, y ném khăn mặt lên đầu Mặc Nhiên,
trực tiếp vứt người xuống giường, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta mệt, cút
xuống ngủ đi.”
Mặc Nhiên thình lình bị ném tay chân chổng lên trời, nằm trên mặt đất
sửng sốt nửa ngày, mới trở mình ngồi dậy, xoa mũi, cũng không tức giận,
ngoan ngoãn đứng dậy ngủ dưới đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.