Thấy không? Lời nói không phong độ! Không hiểu phong tình! Làm nam
nhân khác tức giận!
Trong một môn phái, có mấy muội tử ngốc nghếch, ỷ mình là nữ tử, nghĩ
Ngọc Hành trưởng lão sẽ thương hoa tiếc ngọc, luôn ở trước mặt y hi hi ha
ha, muốn Ngọc Hành trưởng lão chú ý. Nhưng từ sau khi Ngọc Hành
trưởng lão tự tay đâm nữ lưu manh, không ai dám làm y chú ý nữa.
Ngọc Hành trưởng lão, nam nữ không tha, không có khí chất quân tử, trừ
mặt đẹp ra, chỗ nào cũng không ổn– đây là đệ tử trong phái đánh giá Sở
Vãn Ninh.
Đệ tử đến đưa tin rất đồng cảm mà nhìn Mặc Nhiên, nhịn nhịn, nhịn không
nổi: “Mặc sư huynh…”
“Ừ?”
“Tính tình Ngọc Hành trưởng lão xấu như vậy, người vào Hồng Liên Tạ
Thuỷ, không ai có thể đi đứng đàng hoàng, huynh xem, không bằng, nói
miệng vết thương của mình vẫn chưa khép, xin Ngọc Hành trưởng lão cho
đi rửa bát đi?”
Mặc Nhiên rất cảm kích tâm địa Bồ Tát của vị sư đệ này, vẫn là cự tuyệt
hắn.
Xin Sở Vãn Ninh?
Bỏ đi, hắn thà bị Thiên Vấn đánh một trận.
Vì thế cố gắng mặc xiêm y, kéo bước chân nặng nề, cực kỳ không tình
nguyện mà đến phía nam Tử Sinh Đỉnh.
Hồng Liên Tạ Thuỷ, Hồng Liên Địa Ngục, chỗ ở của Sở Vãn Ninh, trong
vòng trăm dặm không thấy người sống.
Không ai muốn đến gần nơi y ở, Sở Vãn Ninh tính xấu mà phẩm vị hỏng
bét, khiến người trong phái tôn kính mà tránh xa.
Mặc Nhiên hơi thấp thỏm, không biết Sở Vãn Ninh sẽ phạt mình làm gì,
suy nghĩ miên man đi tới đỉnh núi phía nam, đi qua rừng trúc điệp điệp
trùng trùng, hoa sen rộng rớn rơi vào tầm mắt.
Lúc này là sáng sớm, mặt trời từ phía Đông mọc lên, ánh đến chân trời
nhiễm hồng, mây đỏ như lửa cũng hoa sen hợp với nhau, mênh mông bát
ngát, ba quang minh diệt. Hành lang dài gấp khúc trên mặt nước, dựavào