HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 69

Sở Vãn Ninh: “… … … …”
“Ai, sư tôn đừng lườm ta, ăn cơm đi, ăn cơm. Ta sẽ cố nhỏ tiếng.”
Mặc Nhiên cười đủ rồi, lại ngoan ngoãn ăn cơm, tiếng gặm xương thật sự
nhỏ rất nhiều.
Sở Vãn Ninh ăn mềm không ăn cứng, thấy Mặc Nhiên nghe lời, sắc mặt dịu
xuống, không có thâm cừu đại hận như vậy, nho nhã lịch sự ăn rau xau đậu
hũ của mình.
An phận không lâu, Mặc Nhiên lại bắt đầu làm loạn.
Hắn cũng không biết tật xấu của mình kiểu gì, tóm lại đời này thấy Sở Vãn
Ninh, lại muốn làm trời làm đất, chọc người ta giận.
Vì thế Sở Vãn Ninh phát hiện Mặc Nhiên ăn tuy nhỏ, nhưng mà, hắn bắt
đầu dùng tay cầm xương, ăn đến tay đầy mỡ, nước sốt bóng loáng.
Thái dương Sở Vãn Ninh nổi gân xanh, nhịn.
Y rũ lông mi, không thèm nhìn Mặc Nhiên, ăn cơm của mình.
Không biết có phải Mặc Nhiên ăn quá vui, quá tự nhiên, không cẩn tận,
ném xương gặm xong vào bát Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh trừng mắt nhìn cái xương kia, không khí quanh mình có thể
nhìn bằng mắt thường đóng băng tốc độ cực nhanh.
“Mặc Nhiên… …!!!”
“Sư tôn… …” Mặc Nhiên hơi sợ hãi, không biết mấy phần là thật, mấy
phần là giả, “Cái này… Ách, ta không cố ý.”
Mới là lạ.
“… …”
“Người đừng giận, ta gắp ra cho người.”
Dứt lời thật sự vươn đũa, vèo một cái thò vào bát Sở Vãn Ninh, nhanh
chóng lấy xương ra.
Sắc mặt Sở Vãn Ninh xanh mét, giống như tởm muốn ngất.
Mặc Nhiên rũ lông mi, gương mặt thanh tú có mấy phần đáng thương cùng
uỷ khuất: “Sư tôn ghét ta sao?”
“… …”
“Sư tôn, thực xin lỗi.”
Thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.