“Sư tôn có chỗ không biết, hai chúng ta tốt nhất đừng ngốc đi chia phòng
cho hắn, với lại hắn cũng không đồng ý, bởi vì Diệp Vong Tích này, thật ra
hắn là…”
Đang nói đến mấu chốt, chợt nghe thấy tiếng Nam Cung Tứ đá bàn, chén
đĩa loảng xoảng rơi xuống đất, đột nhiên kéo ghế dài, đặt một chân lên trên,
cả giận nói: “Ai cho phép ngươi nói đi là đi?! Ta thấy ngươi phản thiên rồi!
Ngươi cút trở lại cho ta!”
“…” Lần này nhóm hầu cận Nam Cung Tứ đều có chút lúng túng.
Không phải… Thiếu chủ bảo người ta cút nhanh lên sao?
Hình như Diệp Vong Tích đối với việc Nam Cung Tứ cố tình gây sự sớm
thành thói quen, định ra vẻ không nghe thấy hắn gào thét, vỗ vai Tống Thu
Đồng, ý bảo nàng không cần đáp lại tên điên đằng sau.
“Diệp Vong Tích!”
“…”
“Diệp Vong Tích!!”
“… …”
“Diệp —— Vong —— Tích!!!”
Thái dương Diệp Vong Tích không ngừng nổi gân xanh, rốt cục nhịn không
được quay đầu, nào đoán được đối diện quăng tới một bầu rượu, con ngươi
bỗng co lại, Diệp Vong Tích muốn né tránh, đột nhiên trước mắt hiện lên
bóng trắng.
“A ——!”
Một tiếng kêu đau mềm nhẹ khiến tất cả mọi người ở đây kinh hãi, Diệp
Vong Tích và Nam Cung Tứ càng biến sắc.
Hóa ra trong chớp mắt, Tống Thu Đồng dùng thân cản trước người Diệp
Vong Tích, bầu rượu nặng hung hăng đập trúng trán của nàng, trong chốc
lát máu chảy ròng ròng, đôi tay trắng muốt của nàng run rẩy mơn trớn vết
máu, đau đến rơi lệ.
“Đừng chạm vào, để ta xem vết thương một chút.”
“Ta không sao, công tử không bị thương là được…”
“Ngươi nói cũng nói rồi, ném bình làm gì?” Ngữ khí của Diệp Vong Tích
trầm xuống, chỉ trích nhìn Nam Cung Tứ một chút, lập tức nói với người