HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 855

Giáo vàng ngựa sắt hốt hoảng bước qua trong lòng, bước chân càng lúc
càng nhanh.
Giương mắt, chợt thấy không biết từ khi nào, mình đã chạy tới cửa Mạnh
Bà Đường.
Mặc Nhiên nghĩ, bình thường sư tôn không có chấp niệm gì với đồ ăn, nghĩ
sau khi y hồi hồn, cũng sẽ không đến nhà bếp này một chuyến.
Đang muốn quay người rời đi, lại nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng
trong Mạnh Bà Đường.
Âm thanh kia rất mỏng, nhưng lại như một đạo kinh lôi nổ vang trong đầu
Mặc Nhiên.
Hắn cơ hồ lảo đảo phá cửa mà vào, run rẩy nâng Dẫn Hồn Đăng trong tay.
Ánh sáng từ hồn đăng như mặt trời mới mọc, ấm áp lại mờ mờ, soi sáng
một bóng dáng bạch y nhẹ nhàng.
Đốt ngón tay trắng bệch, móng tay gần như xuyên qua lòng bàn tay.
Mặc Nhiên lẩm bẩm: “Sư tôn…”
Nửa sợi hồn phách của Sở Vãn Ninh, cô đơn đứng trong phòng bếp lớn.
Thân ảnh hơi phai nhạt, giống như mực ngấn mất màu lâu năm, nhưng
bóng dáng của y không sai.
Y mặc trên người tiêu y trắng như ở Sương Thiên khi đã chết, góc áo
nhuộm vết máu lớn, cực kì thê diễm, vậy nên càng tôn làn da cực kỳ nhợt
nhạt, nhan sắc sương khói, tựa hồ chỉ cần một trận gió, hồn phách của y
liền tiêu tán không thấy.
Mặc Nhiên cầm đèn, nhìn hoa trong gương, trăng trong nước trước mắt.
Muốn đi nhanh, sợ trễ, y sẽ đi mất.
Muốn đi chậm một chút, lại sợ gấp, mộng sẽ tan.
Vạn niệm xen lẫn, hốc mắt không khỏi hơi đỏ lên, bao nhiêu áy náy xông
lên đầu, hắn cảm thấy mình nợ y, đứng gần y, quả nhiên xấu hổ vô cùng.
Đèn lồng nhẹ nhàng phát sáng.
Cách gần, nhìn thấy y bận rộn, tựa hồ có chút lo lắng, lại cũng rất vụng về.
Sở Vãn Ninh đang làm gì?
Hắn đi đến phía sau y, vốn muốn giúp vong hồn đáng thương kia một tay,
nhưng khi nhìn thấy một màn trước mắt, lại như bị sét đánh, sau khi kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.