chuyện gì làm, có thể nghe ngươi nói một chút về bức họa này không?”
Thư sinh sững sờ, đổi giận thành vui: “Ngươi muốn nghe hả?”
Mặc Nhiên gật gật đầu: “Nghe ngươi giảng chút kiến thức, không cần trả
tiền đúng không?”
“Không cần.” Thư sinh rất kiêu ngạo, trên mặt có chút hào quang buồn
cười lẫn đáng thương, “Kiến thức không nói đến tiền, nói đến tiền sẽ làm ô
uế. Người đọc sách kể chuyện, không thể dính tục khí.”
Mặc Nhiên gật gật đầu, thầm nghĩ, xem như hắn rõ ràng vì sao tiểu thư sinh
này chết đói rồi. Mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng ít nhiều có
chút không đành lòng, đáng tiếc xấu hổ ví tiền rỗng tuếch, nếu không thật
sự sẽ cho gã một chút ngân lượng.
Thư sinh hứng thú bừng bừng mang bức họa trên giá đỡ xuống, đổi tư thế,
thấp thỏm lại kiêu căng nói: “Vậy ta bắt đầu nhé.”
Mắt thấy mọt sách nhỏ này đã mắc câu, Mặc Nhiên cười nói: “Thỉnh giáo
cao kiến.”