Không khác lắm, hắn đứng dậy, hành lễ với đối phương, nói: “Giờ không
còn sớm, ta lại đi dạo xung quanh, tìm nơi dừng chân. Nếu ngày mai tiên
sinh có thời gian rảnh, ta lại đến tìm ngươi.”
Thư sinh thình lình bị kêu tiên sinh, càng hớn hở ra mặt, nửa sợ hãi nửa cực
kỳ vui mừng: “Không không không, tiên sinh không dám nhận, ta đã thi rất
nhiều lần, đến tú tài cũng không được, ta… Ai…”
Mặc Nhiên cười nói: “Phẩm học cao thấp, không ở lợi lộc công danh, mà ở
tâm.”
Thư sinh rất giật mình: “Ngươi, ngươi có thể nói ra những lời như vậy?”
“Đây là sư tôn ta nói, thập nhân nha phong mà thôi.”
Thư sinh: “… Thập nhân nha tuệ.”
(*Bắt chước lời của người khác.)
“Vậy sao? Ha ha ha ha.” Mặc Nhiên cười gãi đầu, “Nhớ sai rồi.”
Thư sinh thấy không còn sớm nữa, nghĩ hôm nay cũng không còn ai đến
hỏi vẽ, liền thu dọn giỏ tráp hầu bao, nói: “Rảnh rỗi không việc gì, khó gặp
được người có thể nói chuyện. Tuy nói quân tử chi giao nhạt như nước,
nhưng cũng coi trọng rượu gặp tri kỷ ngàn chén cũng ít, ta thấy…”
Thấy gã lại bắt đầu lôi ra đống văn vẻ, Mặc Nhiên cười chặn gã lại, nói:
“Có phải ngươi muốn nói, ta thấy sắc trời không còn sớm, không bằng
chúng ta tìm một chỗ uống một chén hay không?”
“A, đúng, đúng, uống rượu di tình, có được không?”
“Được.” Mặc Nhiên gật gật đầu, “Tiên sinh trả tiền.”
Thư sinh: “……”
Trên cái bàn nhỏ sạch bóng bày biện một đĩa lạc, vụn vặt tầm mười viên,
hai ly rượu nhỏ, chỉ rót nửa chén. Trong tửu quán chỉ thắp một cây nến, nhỏ
bé keo kiệt đốt lên, ông chủ xấu xí sau tủ lau bát.
“Nơi này hơi tệ chút.” Thư sinh có vẻ hơi bất an, “Nhưng ta cũng chưa
nhận được tiền giấy gì, đi qua mấy cửa hàng, nhà này không có gì kém…”
“Rất tốt.” Mặc Nhiên cầm ly rượu lên, cẩn thận nhìn, “Quỷ cũng ăn được
sao?”
“Đều là giả, giống như tế phẩm.” Thư sinh chép miệng ăn một hạt lạc,
nhưng lạc lại không biến mất, gã nói, “Ngươi xem, như vậy đó. Nếm được