HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 883

Mặc Nhiên: “Vẽ đi.”
“…Đẹp thế nào?”
“Không phải rất đơn giản à, chính là đẹp, hướng đẹp mà vẽ.”
“Ta biết hướng đẹp mà vẽ, nhưng… Được rồi được rồi, ngươi nói, gương
mặt người đó thế nào?”
“Gương mặt gì?” Mặc Nhiên sững sờ, kinh ngạc nói, “… Mặt chính là mặt
đó.”
Thư sinh có chút tức giận: “Hạt dưa hạnh nhân trứng ngỗng, ngươi phải nói
một cái chứ?”
“Ta không biết những cái này, dù sao cũng là rất tuấn.”
Thư sinh: “… …”
Mặc Nhiên: “Được rồi, ngươi không biết thì dựa vào mặt ta mà vẽ, khuôn
mặt hai bọn ta không khác nhau nhiều lắm đâu.”
Thư sinh: “……”
Sau đó là mắt.
“Mắt gì?”
Thấy Mặc Nhiên muốn mở miệng, chợt ngừng hắn lại, bổ sung.
“Đừng nói mắt chính là mắt.”
Mặc Nhiên xua tay nói: “Ta hiểu ý ngươi mà, ánh mắt của người… Này,
nói thế nào đây? Vừa hung vừa… Mị? Vừa lạnh lùng vừa ôn nhu.”
Thư sinh ném bút, cả giận nói: “Ta không vẽ! Ngươi mời cao minh khác
đi!”
“Đừng mà!” Mặc Nhiên vội vàng kéo gã, “Những người khác không vẽ đẹp
như ngươi.”
Thư sinh nhịn một chút, nhìn hắn chằm chằm, thấy mặt mũi Mặc Nhiên
tràn đầy chân thành, liền cứng rắn nói: “Vậy ngươi nói rõ, ta hỏi cái gì,
ngươi đáp cái đó.”
Mặc Nhiên cũng ủy khuất, lòng hắn nghĩ không phải vừa rồi mình đáp rất
tốt sao? Không phải là người ta hỏi cái gì hắn đáp cái đó sao? Nhưng có
chuyện cầu người thì phải mềm ba phần, thế là đành phải khéo léo gật đầu,
tội nghiệp ôm chặt Dẫn Hồn Đăng trong ngực mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.