“Đừng có nói dễ nhìn!” Thư sinh có chút chịu không nổi.
“Ừm, vậy thì tuấn tú đi.”
Thư sinh: “……”
Thật vất vả nửa ngày, cuối cùng cũng vẽ xong. Mặc Nhiên thổi thổi mực,
giơ lên nhìn kỹ, cảm thấy dù không tuấn mỹ bằng Sở Vãn Ninh, cũng
không giống y hệt, nhưng miễn cưỡng có thể dùng, cười nói: “Đa tạ tiên
sinh. Rất đẹp.”
“Ta chỉ kém vẽ Phan An Phạm Lãi, Tây Tử Điêu Thuyền.”
“Ha ha ha.” Mặc Nhiên vui vẻ, nói, “Đợi ta tìm được sư tôn, nhất định cảm
ơn ngươi cẩn thận.”
Lại cùng thư sinh uống chút rượu, hàn huyên một hồi, đợi sắc trời càng tối,
trước tửu quán hai người mỗi người một ngả, Mặc Nhiên cất chân dung của
Sở Vãn Ninh, theo thư sinh nói, phố thứ năm của Nam Kha Hương có một
tòa nhà, gọi là “Thuận Phong Lâu”, chuyên cho cô hồn dã quỷ mới tới nghe
ngóng các loại tin tức.
Hắn chuẩn bị đi xem một chút.
Ngoài Thuận Phong Lâu bày bảng hiệu đỏ nhạt, trên vẽ một đồ đằng hình
rắn màu đen. Mặc Nhiên đẩy cửa đi vào, thấy một quầy hàng dài ngang qua
trong đại sảnh, sau quầy có mười mấy yêu quỷ mặc áo bào đỏ đang ngồi,
đều mang mặt nạ trợn mắt, thấy không rõ dung mạo thực. Đằng trước
những quỷ mặt nạ này, đều có cho mình một đội ngũ uốn lượn thật dài, vẻ
mặt khác nhau, khác người chết sở cầu.
Đỉnh lâu lơ lửng mấy trăm ngọn nến màu trắng, ánh đèn chồng chất chiếu
vào vong người chồng chất. Quỷ đến quỷ đi, quả nhiên phi thường bận rộn.
“Tiểu sư phó, ngài có thể giúp ta điều tra xem đệ đệ của ta ở nơi nào
không? Nó tên Trương Bát Nhất, người Cô Tô, chết lúc hai mươi mốt
tuổi…”
“Có chân dung không?”
“Không, không có.”
“Không có chân dung cũng có thể tìm, phí trả cần gấp mười.”
“Đại ca—— “
Người đeo mặt nạ tằng hắng một cái, âm thanh thanh thúy.