HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 898

Mặc Nhiên ôm Dẫn Hồn Đăng trong ngực, cúi đầu, cô đơn đi ở đầu đường.
Càng chạy càng thấy mờ mịt luống cuống, càng chạy càng thấy tứ cố vô
thân.
Loại bất lực cùng mờ mịt này lúc hắn còn rất nhỏ đã làm bạn với hắn, cảm
giác này khiến hắn thật không ổn. Hắn thậm chí nhớ tới lúc mình còn ở câu
lan ngói tứ kiếm sống, năm đó Túy Ngọc Lâu gặp một trận hỏa hoạn, người
đều chết sạch, chỉ còn hắn sống…
Tính tuổi tác, trừ mẹ của hắn, những người khác hẳn chưa luân hồi, hắn
không biết đi xuống như này, có thể gặp được ai.
Tiếp theo hắn lại nghĩ tới Tiết Mông.
Hắn nhớ Tiết Mông gầm lên muốn đoạt Dẫn Hồn Đăng trong tay hắn, cậu
mắng hắn: “Ôn thần!”
—— “Ngươi mà xứng sao, ngươi cũng có mặt mũi sao.”
Mặc Nhiên ôm hồn đăng, càng chạy càng chậm, cuối cùng ngừng lại bên
tường, hốc mắt nhịn không được đỏ lên, hắn cúi đầu nhìn qua ánh đèn sắc
vàng ôn nhu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
“Sư tôn, có phải người… Có phải thật sự không muốn trở về với con
không?”
Ánh đèn không đáp lại, chỉ là im lặng cháy.
Hắn đứng yên thật lâu, mới dần dần bình phục lại.
Địa phủ mênh mông, hắn không biết đi đâu có thể tìm được người quen
biết, chợt nhớ tới Sở Tuân, giống như bắt được cỏ cứu mạng, vội vàng vội
vàng chạy đến Thuận Phong Lâu.
Khi chạy đến bên kia, vừa vặn Thuận Phong Lâu phải đóng cửa, yêu quỷ
mang mặt nạ đang chuẩn bị đóng khóa cửa, Mặc Nhiên vội vàng ngừng lại,
lo sợ không yên nói: “Thật có lỗi, xin chờ một chút!”
“Là ngươi?”
Người đeo mặt nạ chính là người lúc trước dẫn hắn lên lầu, sửng sốt một
chút, nói, “Sao ngươi lại tới nữa?”
“Ta có chuyện gấp, làm phiền ngươi…” Mặc Nhiên chạy gấp, thở dốc, mắt
sáng ngời nóng rực, hắn nuốt ngụm nước bọt, khàn khàn nói, “Ta muốn gặp
lại Sở Tuân tiên sinh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.