HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 92

được ngủ. Thứ kia sẽ nhập vào người, ngươi sẽ lại làm vậy, nhất định phải
tỉnh táo.”
“Vâng… Vâng vâng vâng!” Trần phu nhân liên tục đồng ý, rưng rưng nước
mắt, không thể tin hỏi, “Đao trưởng, con của ta… Có phải… Có phải
không sao nữa không?”
“Tạm thời không sao.”
Trần phu nhân ngẩn người: “Tạm thời? Không phải hoàn toàn sao? Làm,
làm sao mới có thể giữ mạng con ta?”
Sở Vãn Ninh nói: “Bắt yêu.”
Trong lòng Trần phu nhân nôn nóng vạn phần, tránh không được hơi thất
lễ, cũng mặc kệ không khách khí, vội hỏi: “Đạo trưởng định bắt khi nào?”
“Ngay bây giờ.”
Sở Vãn Ninh nói, liếc qua người Trần gia, hỏi: “Các ngươi ai biết đào được
quan tài đỏ ở đâu. Lên đi, dẫn đường.”
Con dâu cả họ Diêu, tuy là nữ nhân, nhưng dáng người cao, lớn lên có mấy
phần anh khí, tuy trên mặt còn sợ hãi, nhưng so với người khác có thể coi
là bình tĩnh. Lập tức nói: “Nơi đó là ta cũng vong phu tuyển, ta biết ở đâu,
để ta đưa đạo trưởng đến.”
Ba người đi theo Trần Diêu thị, đến phía Bắc, rất nhanh đã tới mảnh đất
Trần gia mua đầu tiên.
Nơi đó đã bày trận, xung quanh không có dân sinh sống, đồi núi tối om
mọc đầy cỏ, yên tĩnh đến mức côn trùng kêu cũng không có.
Đến sườn núi, tầm nhìn mở rộng, Trần Diêu thị nói: “Ba vị đạo trưởng,
chính là ở đây.”
Nơi đào ra quan tài đỏ còn có đá đè nặng, Mặc Nhiên vừa thấy liền cười:
“Cục đá này đè lên để làm gì? Vừa nhìn qua đã biết kẻ vơ vẩn mới làm vậy,
khiêng đi.”
Trần Diêu thị hơi hoảng: “Tiên sinh trấn bên nói, đè lên để trấn tà thú, tà
ám bên trong mới không ra được.”
Mặc Nhiên ngoài cười trong không cười: “Tiên sinh thật giỏi.”
“… …” Trần Diêu thị nói, “Khiêng đi khiêng đi khiêng đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.