HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 135

“Thủy Băng Thanh là bằng hữu của ta, ta tới tìm nàng”, Nguyễn Nhược

Nhược mỉm cười nói.

Lý Hơi ánh mắt sắc bén, một chút đồng ý cũng không có. Cũng là, nói về

thân phận, những cô nương ở thanh lâu bị cho là thấp hèn ti tiện. Người
bình thường đã không muốn gặp gỡ, đừng nói đến một thiên kim tiểu thư ở
chốn thâm khuê như Nguyễn Nhược Nhược. Tại sao nàng ta có thể kết bạn
với một cô nương chốn thanh lâu chứ? Đúng là không biết tự trọng.

Nguyễn Nhược Nhược vẫn mỉm cười nói: “Tiểu vương gia, Thủy Băng

Thanh quả thật ôm bệnh đã lâu rồi, ca hát nhảy múa căn bản đều quên hết.
Ngươi bảo nàng tại tiệc chúc thọ hiến vũ, không khéo lại làm cụt hứng của
Vương phi. Chi bằng làm như lời nàng ta nói, đi tìm một giáo phường khác
tốt hơn. Các giáo phường đều có thể trình diễn ca vũ, chưa chắc đã kém hơn
nàng, ngươi cần gì phải một mực đòi nàng đi?”

“Không phải ta một mực đòi mà là vương phi yêu cầu phải chọn chính

nàng ta. Ngươi bảo nàng có bệnh? Thoạt nhìn khí sắc thì có vẻ không phải
như vậy!” Lý Hơi đưa mắt ngắm Thủy Băng Thanh từ xa, lạnh nhạt nói.
Lời này thật ra không sai, Thủy Băng Thanh dưỡng thương hơn nửa tháng,
sắc mặt sớm đã hồng hào như hoa đào, hơn nữa Nguyễn Nhược Nhược lại
còn thường xuyên đến trò chuyện nên tâm tình hắn thoải mái, tình thần
cũng tốt lên, thoạt nhìn thì diện mạo tinh thần vô cùng tươi khỏe. Nói hắn ta
đang ôm bệnh, ai mà tin.

Nguyễn Nhược Nhược nhất thời tức cười.

“Vương phi đòi nàng hiến vũ, nàng phải đi hiến vũ, chuyện này không

thể làm khác. Ca múa đều quên hết? Ngươi bảo một người có thể dễ dàng
đem mười mấy năm rèn luyện khổ cực mà bỏ đi như vậy sao. Cứ coi như là
quên thật thì cũng nên thừa dịp mười mấy ngày trước buổi tiệc mà tập dượt
đi. Nếu có gì sơ sót trong tiệc chúc thọ của Vương phi, nàng ta có mấy cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.