HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 155

Ánh mắt lo lắng như bị ong châm, phiêu hốt né tránh không dám nhìn thẳng
Nguyễn Nhược Nhược nữa.

Trông thấy Lý Hơi xấu hổ ngượng ngùng như thế, so với hắn vừa rồi anh

dũng quả cảm chế ngự ngựa quả thật…cứ như không phải cùng một người.
Nguyễn Nhược Nhược ngây ngốc, một phần vì thấy hắn xấu hổ, một phần
vì bản thân cũng không được tự nhiên nên vội vàng nói sang chuyện khác:
“Đi lạc vào rừng thật khó chịu a! Chúng ta đi tìm một chỗ hong khô quần
áo đi.”

Vừa nói vừa đứng lên nhìn hoàn cảnh bốn phía. Thì ra là một thung lũng

nhỏ, một bên là sườn núi cao vút, chính là nơi bọn họ ngã xuống. Cũng may
bên dưới là hồ sâu, mặt hồ xanh rêu một màu như phỉ thúy. Bên kia là rừng
cây rậm rạp, chằng chịt khó đi. Gần hồ nước là một khoảng cỏ xanh mướt,
ánh mặt trời từ trên soi xuống một đường thẳng đứng. Những khóm hoa dại
rực rỡ nhìn hoa cả mắt, có gió nhẹ nhàng thổi vào mặt, mùi hoa cỏ thơm
thoang thoảng, phảng phất cảm giác say sưa như rượu. Nguyễn Nhược
Nhược từ trước đến giờ đối với cảnh đẹp tự nhiên không được chiêm
ngưỡng nhiều, nhất thời liền say.

“A, thật là đẹp nha! Cảnh trí đại tự nhiên quả thực là sản phẩm tuyệt vời

của Tạo Hóa. Viên lâm ở Tô Châu xưng là đẹp nhưng làm sao sánh được
với núi thật nước thật ở nơi này, đây chính là thiên nhiên thuần túy đó nha!”
Nguyễn Nhược Nhược một mực khen ngợi.

Lý Hơi không phải là không kinh ngạc mà liếc nhìn nàng một cái. Một

thân lạc vào rừng hoang âm u, y phục ướt sũng, không biết sống chết trước
mắt thế nào mà nàng ta còn ở đây thưởng thức cảnh đẹp.

“Đi, Lý Hơi, tìm chỗ hong khô quần áo thôi!” Cũng không quay đầu lại

nhìn hắn một cái, Nguyễn Nhược Nhược tự chạy về phía trước. Lý Hơi do
dự một chút cũng theo sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.