HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 157

“Đi thôi, chúng ta đi tìm thức ăn.” Nguyễn Nhược Nhược hướng Lý Hơi

nói. Ánh mắt của hắn tràn đầy kinh ngạc, “Ở nơi rừng núi hoang sơ này tìm
đâu ra thức ăn?”

Nguyễn Nhược Nhược liếc hắn một cái, nhịn không được cười. “Tiểu

vương gia, nếu như ngươi muốn ăn thịt cá thì đúng là không có. Nhưng nếu
chỉ cần no bụng thì có thể tìm ra cái gì đó để ăn, ngươi chỉ cần đi theo ta là
được”.

Phân biệt phương hướng một chút, Nguyễn Nhược Nhược chỉ tay nói,

“Chúng ta đi hướng bên kia, chẳng biết có thể leo ngược trở lại trên vách
núi không. Vừa đi vừa tìm thức ăn, không được chần chừ nữa.” Trong xe
ngựa lao như điên khi nãy, Lý Hơi là sức mạnh duy nhất có thể dựa vào.
Giờ đây, tại chốn sâm lâm hoang dã này, Lý Hơi hoàn toàn không biết đầu
đuôi để Nguyễn Nhược Nhược cầm quyền “lãnh đạo”.

Lý Hơi vì vậy đi theo Nguyễn Nhược Nhược vào đám bụi rậm chằng chịt

trong rừng. Đi khỏi không xa, Nguyễn Nhược Nhược hái một đóa hoa màu
hồng trên đường nói, “Lý Hơi, đây là hoa Đỗ Quyên, có thể ăn được.”

Nhìn Nguyễn Nhược Nhược xé một cánh hoa cho vào miệng nhai, Lý

Hơi vô cùng kinh ngạc. “Mặc dù mùi vị không ngon lắm, hơi chua, lại đắng
đắng. Những bây giờ ta đã đói bụng nên cũng không tệ. Ngươi có muốn…
nếm thử không?”

Mặc dù Nguyễn Nhược Nhược đã ăn trước, lại còn kể ra mùi vị nhưng Lý

Hơi từ chối, “Không, ngươi ăn đi.”

Nguyễn Nhược Nhược cười được giống như đã bắt được điểm yếu của

hắn, “Lý Hơi, ngươi toàn ngồi mát ăn bát vàng, đúng là Tiểu vương gia nha,
để ngươi ăn những thứ này thật là làm khó ngươi rồi.”

Bị nàng cứ như vậy cười giễu một tiếng, Lý Hơi lập tức đưa tay hái một

cành hoa, xé bỏ vào miệng nhai. Nguyễn Nhược Nhược một tay ngăn trở,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.