HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 156

Nguyễn Nhược Nhược vừa đi vừa cởi dây buộc tóc, mái tóc dài đen

nhánh xõa trên vai, mềm mại như thủy nguyệt. Sau đó nàng thản nhiên cởi
áo ngoài ra. Lý Hơi đi theo phía sau nàng vội vàng xoay người đi chỗ khác
hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”

Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên nói: “Ngươi không định đem mớ y

phục tầng tầng lớp lớp này đi hong khô sao, ta dĩ nhiên muốn đem áo ngoài
cởi ra rồi mắc lên cây phơi khô.”

“Chỉ là…một nữ nhi như ngươi tại sao lại có thể ở trước mặt người ngoài

tùy tiện cởi áo như vậy chứ?” Lý Hơi giáo huấn nàng.

Nguyễn Nhược Nhược vừa bực mình vừa buồn cười, vốn là muốn chọc

hắn: ôm cũng bị ngươi ôm qua, hôn cũng bị ngươi hôn qua, ai là người
ngoài thì cũng chắc chắn không phải là ngươi rồi.

Nhưng ý nghĩ chỉ ngừng ở đó, loại trêu chọc này không áp dụng cho hắn

được. Hắn vốn là người dễ dàng ngượng ngùng, nếu nàng còn nói nữa
không khéo làm cho gương mặt của hắn đỏ bừng lên rồi nổ tung mất thôi.

Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược tìm một bụi rậm mọc cao nửa người ẩn

thân trong đó, lại cất giọng nói: “Lý Hơi, ta ở chỗ này phơi xiêm y. Ngươi
cũng tự tìm nơi hong khô đi thôi.”

Lý Hơi dừng một chút mới xoay người lại, bóng dáng của Nguyễn Nhược

Nhược đã không thấy đâu. Cách đó không xa là váy áo màu xanh của nàng
đang treo trên cây dại. Hắn bỏ đi mấy bước về hướng ngược lại, tìm một
bụi rậm trốn vào rồi cởi y phục hong khô.

Ánh nắng gay gắt giữa trưa đem xiêm y của bọn họ nhanh chóng hong

khô, sau đó hai người đứng chung một chỗ, không hẹn mà cùng nghĩ đến
chuyện đói bụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.