HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 210

chuyện khác, đó là một xu hướng hưởng thụ đê tiện của những đạt quan quý
nhân thích đùa bỡn bệnh hoạn. Nhưng Ngọc Liên Thành là công tử hương
thế gia như vậy, tâm tính cao khiết, bị người khác giữ trong lòng tâm tư đó
về hắn quả thực có khác gì vũ nhục đâu. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời
không cẩn thận, đem chuyện này phăng ra huỵch toẹt như vậy, ngày thường
nàng bô lô ba la nhưng lúc này cũng không biết phải thu xếp như thế nào
mới phải.

Ngọc Liên Thành sau khi hỏi một câu cũng không hỏi nữa. Chẳng qua là

đôi mắt kia cứ như cũ mà cười yếu ớt, lặng yên không một tiếng động. Một
loại mơ hồ tức giận, xấu hổ, căm phẫn, mi vũ nổi nổi chìm chìm.

Nguyễn Nhược Nhược ở bên thở cũng không dám thở mạnh, nhìn thấy

thần sắc của hắn lại càng hoảng sợ. Liệu có phải ta vừa làm cho một người
luôn mộc xuân phong cảm như Ngọc Liên Thành không còn cười nữa. Nếu
nói nụ cười của hắn như hoang mạc cam tuyền, có thể dụ được người muốn
một ngụm uống cạn. Thì nụ cười buồn bực thu liễm như vậy khác gì rượu
mạnh trực tiếp đâm thẳng lòng người, có thể khiến ngừơi khác cam tâm tình
nguyện để hắn làm cho say, làm cho đau.

“Biểu ca”, Nguyễn Nhược Nhược ấp úng mở miệng nói, “Ta thừa nhận là

ta có nghe người ta nói một số chuyện, vừa rồi nhất thời không để ý mà
thuận miệng nói ra. Ngươi không nên tức giận a!”

Ngọc Liên Thành không đáp nàng, chỉ thở dài một hơi. Nguyễn Nhược

Nhược nhất thời vọng động, muốn đưa tay vuốt lên chân mày của hắn,
mong có thể vén tấm màng u ám này lên để thay vào đó là một bức đạm
mặc sơn thủy đồ. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn buồn bực như
vậy.

“Biểu ca, ngươi đừng như vậy nữa, nhìn bộ dáng ngươi như vậy ta thật

khó chịu. Coi như ta cầu ngươi, nhanh nhanh cười một cái đi.” Nguyễn
Nhược Nhược hoảng sợ nhận ra Ngọc Liên Thành thật sự u buồn hơn nụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.