HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 233

bước lọt qua cửa, chỉ có thể chờ đến lúc hắn trở về phủ mà gọi lại, nếu
không cũng chẳng biết đi nơi nào để tìm người.

Ngồi chờ cả một buổi sáng, Nguyễn Nhược Nhược liên tục xin đến bình

trà xanh thứ mười, uống đến nổi không nhận ra vị trà nữa. Chủ quán đã
dùng đến ánh mắt bất mãn nhìn nàng, Nguyễn Nhược Nhược ngồi không
yên đành đứng dậy tính tiền ra ngoài. May là nàng chỉ mới đi được ba năm
bảy bước thì từ xa đã trông thấy Tần Mại đánh xe về tới.

“Tần Mại, ngừng một chút” Nguyễn Nhược Nhược vẫy tay ngênh đón.

Tần Mại lên tiếng ngừng xe, “Nguyễn Tam tiểu thư, ngươi…ngươi không

phải lạc đường nữa chứ?”

Nguyễn Nhược Nhược cười khổ: “Cái gì lạc đường nha! Tần Mại ngươi

không nên xem thường ta có được không? Ta bây giờ có thể nhắm mắt mà
đi khắp Trường An thành này rồi. Ta là cố ý đến tìm Tiểu vương gia, hắn có
ở trên xe không?”

Theo thanh âm của nàng, Lý Hơi đẩy cửa xe ra, “Ngươi cố ý tới tìm ta?”

Ngữ khí có chút kinh ngạc, ánh mắt lại đột nhiên lấp lánh như sao, từ bên
trong lóe ra tia sáng vui sướng kín đáo.

“Đúng nha đúng nha, Tiểu vương gia, xin thứ lỗi cho tại hạ mạo muội

quấy rầy, có thể…mượn ngươi một chút không?” Nguyễn Nhược Nhược
bắt đầu thực thi “lễ nghi”.

Lý Hơi sớm đã hình thành thói quen mặc kệ Nguyễn Nhược Nhược ở

trước mặt hắn không câu nệ lễ nghi, trong lúc bất chợt thấy nàng bộ dáng
trước sau cung kính như vậy liền nhịn không được bật cười, “Ngươi hiểu
qui củ như vậy thì khi nào vậy?”

Giữa trưa hè ánh mặt chời chói chang rọi xuống đường một màu vàng rực

rỡ, Lý Hơi mỉm cười giống như một đóa hướng kim quỳ lấp lánh, một thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.