kim hoàng, nụ cười rạng rỡ. Nguyễn Nhược Nhược chỉ cảm thấy bị hoa
mắt, nhìn không được thất thanh, “Lão thiên a, Lý Hơi, thì ra lúc ngươi
cười lại xinh đẹp như vậy!”
Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Lý Hơi cười, thì ra là khi hắn cười
cũng tương đối có mị lực. Mặc dù so ra vẫn còn kém “Hút tâm đại pháp”
của Ngọc Liên Thành nhưng tuyệt đối có thể sánh ngang với “Tỏa tâm
thuật” tuyệt kỹ độc môn của nam Thiếu Lâm nha. Hai nam tử này đều giống
nhau…mị lực vô hình nhưng có thể đả thương người khác a!
Quy củ của Trung Quốc dạy người “hàm súc ủy uyển”, không được khen
ngợi người khác một cách trực tiếp như vậy. Cho nên lúc Nguyễn Nhược
Nhược bật thốt lên câu nói kia liền đem mặt Lý Hơi thổi đỏ bừng lên một
phen. Nhất là bị một nữ nhân khen xinh đẹp, hắn quả thật không được tự
nhiên. Như thế nào mà khen một nam tử dung mạo xinh đẹp chứ? Có khen
thì cũng là khen học vấn võ công. Nếu là người bên ngoài nói những từ…
vớ vẩn này thì hắn nhất định sẽ nổi điên lên, chẳng qua hết lần này đến lần
khác đối tượng là Nguyễn Nhược Nhược, hắn muốn giận cũng không giận
được nên không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nghiêm giọng nói sang
chuyện khác. “Ngươi cố ý tới tìm ta là có chuyện gì nha?”
Nguyễn Nhược Nhược bị hắn nhắc tới làm cho tỉnh ra, lập tức quay về
chính sự, “Việc này rất dài dòng, không phải nhất thời là có thể nói hết, chi
bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện. Bây giờ cũng
vừa đúng giờ ăn cơm trưa, đi thôi, tìm một chỗ ta mời ngươi ăn cơm.”
“Ngươi mời ta ăn cơm?” Lý Hơi còn tưởng mình nghe nhầm. Người
muốn mời cơm hắn, hoặc người cùng dùng cơm với hắn nhiều như cá dưới
sông, nhưng một nữ nhân chủ động mời cơm hắn thì…trước nay chưa từng
thấy.
“Đúng nha, ta có việc cần nhờ ngươi giúp đỡ nên dĩ nhiên là ta mời ngươi
rồi, đi thôi đi thôi.” Nguyễn Nhược Nhược vẫn để nguyên kiểu cách hành