HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 278

căn bản chỉ có phủ đệ của hoàng thân quốc thích, đạt quan quý nhân. Vì vậy
hai người cuối cùng chuyển đến ngoại thành, là nơi tụ tập của bá tánh bình
dân, cửa hàng mua bán tấp nập. Bọn họ đến nơi nào cũng nhìn nhìn ngó
ngó, thoạt trông chẳng khác gì hai nhà khảo cổ, đến cả lối trang trí hay chi
tiết hoa văn bé tí trên tường nhà người ta cũng đứng lại bình luận một phen.

Đi một hồi, hai người đến được một con đường khá yên tĩnh. Nguyễn

Nhược Nhược nhìn phía trước tựa hồ không có gì thú vị, đang chuẩn bị lôi
kéo Diêu Kế Tông quay đầu lại thì hắn khoát khoát tay nghiêng đầu nói:
“Ngươi nghe thấy gì không?”

“Nghe gì?” Nguyễn Nhược Nhược đầu tiên là sửng sốt, sau đó dỏng tay

lắng nghe, phía trước tựa hồ có thanh âm nữ nhân mơ hồ truyền đến. “Các
ngươi đừng tới đây, không được tới đây!” tiếng hô mang theo kinh hoàng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, rón rén hướng phía trước bước đi. Phía

trước có nhóm người vòng vây một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám
tuổi bên trong. Một nam tử khuôn mặt tươi cười hướng nàng động thủ động
cước. “Tiểu nương tử, thiếu gia ta xem trúng ngươi không phải là một ngày
hai ngày, ngươi né ta cũng không phải là một ngày hai ngày rồi nha. Ngươi
càng như vậy ta lại càng là thấy thú vị, hôm nay ngươi nên biết điều hầu hạ
ta một chút đi.”

Nguyễn Nhược Nhược thấy vậy liền hít vào một ngụm lãnh khí, không

phải nói Đại Đường thịnh thế ca múa thanh bình sao? Tại sao lại có loại
người vô sỉ ban ngày ban mặt mà dám lộng hành. Nàng đang nghiến răng
nghiến lợi phẫn nộ thì Diêu Kế Tông xoay đầu lại nhỏ giọng hỏi: “Làm sao
bây giờ?”

“Lập tức báo cảnh sát.” Nàng không chút nghĩ ngợi nói.

Diêu Kế Tông mắc cười, “Có muốn…ta cho mượn điện thoại di động để

ngươi gọi 110 không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.