Nguyễn Nhược Nhược vừa thấy đã biết tình hình không ổn, hai oan gia
này muốn xông vào choảng nhau! Nếu lần này Diêu Kế Tông chính là tên
Diêu Kế Tông kia thì nàng sẽ không can ngăn, để cho hai người bọn họ
đánh nhau một trận thống khoái. Nhưng bây giờ…không thể đánh, hai hổ
vồ nhau tất có thương vong, lúc đó người nào bị thương Nguyễn Nhược
Nhược cũng sẽ đau lòng. Diêu Kế Tông là “đảng nội đồng minh”, Lý Hơi
mặc dù là “đảng ngoại nhân sĩ” nhưng cũng là “hữu hảo liên minh”, cũng
xem như một nửa là người của mình. Người của mình sao lại có thể đánh
người của mình được? Không được đánh, không được đánh, vô luận thế nào
cũng không được đánh nhau.
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng nhảy vào giữa hai nam tử can ngăn, “Ai
muốn động thủ? Muốn đánh thì đánh ta trước, đem ta đánh ngã rồi muốn
làm gì thì làm. Nếu không ta dứt khoát không làm người đứng nhìn.”
“Nguyễn Nhược Nhược, ngươi…” Lý Hơi không nghĩ là nàng lại đứng ra
che chở cho cái tên “heo chó không bằng” này, lần trước ra tay ở quán ăn,
nàng…nàng đâu phải bộ dáng này.
Bị nàng cản lại như vậy dĩ nhiên không ai dám động thủ, chỉ có thể hung
hăng dùng ánh mắt chém giết đối phương, trong không khí dày đặc phi đao
vô hình đang cật lực phóng vọt tới.
“Diêu Kế Tông, ngươi đi về trước.” Nguyễn Nhược Nhược nhìn qua trận
thế, xem ra không thể không ly khai một người trước, chỉ sợ ai đó nói năng
không cẩn thận khiến hai người xông tới choảng nhau một trận.
“Tại sao phải là ta đi về trước?” Diêu Kế Tông tức giận nói lớn, “Tại sao
không để cho hắn đi về trước?”
“Bảo ngươi đi về trước thì ngươi đi đi, lệnh lãnh đạo cũng không nghe
sao? Có muốn ta đuổi ngươi ra khỏi tổ chức không?” Trước mắt chỉ có thể
bắt hắn tránh đi, nếu không Lý Hơi vô luận thế nào cũng sẽ không đồng ý