để nàng tiếp tục ở chung một chỗ với “loại người này”. Nguyễn Nhược
Nhược cứng rắn, Diêu Kế Tông vô cùng không tình nguyện bỏ đi.
Lý Hơi thấy nàng đem Diêu Kế Tông đuổi đi trước nên trong lòng nhất
thời vui sướng, chỉ là vẫn còn nửa điểm trách cứ, “Ngươi tại sao lại không
cẩn thận, một mình đi cùng với tên nhân phẩm bại hoại như vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược liều mạng nghĩ lời đối ứng, “Cái này…hắn bây
giờ…không như trước kia nữa, đã tự sửa đổi, bỏ đồ đao lập địa thành phật
đó nha! Lãng tử quay đầu không muộn mà, chúng ta không nên hẹp hòi như
vậy.” Nàng biết mình nói năng loạn xạ, nhưng cũng không thể im lặng.
Lý Hơi dĩ nhiên không đồng ý, “Hắn là người hư hỏng đến tận xương tủy,
còn có thể quay đầu lại sao? Thậm chí nếu hắn quay đầu lại thì cũng không
thể nhất thời sửa đổi ngay lập tức, ngươi đi cùng với hắn như vậy là rất
nguy hiểm, có biết không? Sau này cũng không nên đến gần hắn nữa.”
Những lời nói này vô cùng ân cần.
Nguyễn Nhược Nhược mặc dù hơi nhức đầu đối với thái độ trông nom lo
lắng này của Lý Hơi nhưng cũng không thể không cảm tạ tấm chân tình của
hắn, “Ta đã biết, sau này sẽ chú ý.” Bây giờ tốt nhất không nên nói gì hết,
mà có nói cũng vô ích, ấn tượng bất lương của Diêu Kế Tông đối với Lý
Hơi không thể một sớm một muộn là có thể xóa bỏ được.
Lý Hơi vô luận thế nào cũng không chịu để Nguyễn Nhược Nhược một
mình đi trên đường, hắn kiên trì tiễn nàng trở về Nguyễn phủ.
Nguyễn Nhược Nhược vừa vào phủ đã thấy có điểm khác thường, bọn
nha hoàn nha đinh đều có vẻ lo lắng, nàng vừa hỏi đã có người lên tiếng,
“Đại thiếu gia nửa canh giờ trước trở về cùng lão gia phu nhân ở tiền sảnh
nghị sự. Chỉ là…lão gia cũng phu nhân vô cùng tức giận.”
Nguyễn Nhược Nhược vừa nghe liền hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
ngày hôm nay thật không yên ổn mà! Một đợt sóng vừa qua thì đợt thứ hai