Khúc tấu chấm dứt, dư âm vẫn còn đọng lại trong lòng. Diêu Kế Tông
nhìn hai người kia, không nhịn được thở dài nói: “Hợp tác hoàn hảo, xem ra
Lý Hơi quả nhiên tìm được đối tượng thích hợp của hắn rồi.”
“Lục y nữ tử này đoan trang xinh đẹp, cử chỉ nhàn nhã. Nhìn qua liền biết
ngay là đại gia khuê tú, nếu Lý Hơi chọn thế tử phi thì nàng quả thật là
người phù hợp. Con dâu hoàng thất phải như vậy, vừa hiểu quy củ vừa tuân
thủ quy củ, mọi việc đều lấy phu quân làm trọng”.
“Chỉ là…Lý Hơi có yêu nàng ta không? Giữa bọn họ có tồn tại tại tình
yêu hay không?” Diêu Kế Tông mắt lạnh bàng quan, hướng thái độ nhàn
nhạt thường ôn của Lý Hơi mà hỏi. Hắn hoàn toàn không giống như lần
trước khi ôm Nguyễn Nhược Nhược lên ngựa, lúc đó…quả thật là dung
nham núi lửa phun trào.
“Bọn họ không cần tình yêu, hôn nhân chính trị còn đòi hỏi tình yêu làm
gì? Tất cả đều không ngoài quan hệ lợi dụng nhau thôi.”
“Hôn nhân chính trị?” Diêu Kế Tông ngây thơ hỏi.
“Hoàng thất hôn nhân có bao giờ không phải là hôn nhân chính trị?
Hoàng tử và Hoàng nữ hơn phân nửa là gả cho tôn tử trọng thần trong triều.
Cường cường liên thủ, đảm bảo giang sơn lâu dài mà.”
Diêu Kế Tông im lặng hồi lâu, “Vậy Lý Hơi chẳng phải là rất đáng
thương sao, trước kia ta tưởng hắn quá mức lãnh ngạo, nhưng bây giờ phát
hiện hắn thật ra là một còn người đầy nhiệt tình. Hắn có thể đón nhận an
bày như thế sao?”
“Hắn phải đón nhận, đây là số mệnh của hắn. Bọn họ có trách nhiệm
trong người. Thân là hoàng tộc, có đôi khi cũng không thể hạnh phúc như
người bình thường. Chẳng qua là…vật chất có thể hưởng thụ nhưng tinh
thần thì từ sớm đã bị trói buộc rồi.”