HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 442

Lên bờ, hai người cùng nhau nằm nghỉ ngơi trên bờ cỏ. Thời gian vui vẻ

luôn thoáng qua rồi biến mất, giờ tý đã đến, Nguyễn Nhược Nhược cần phải
trở về. Lý Hơi ôm chặc nàng, cúi đầu nhìn xuống, trong đôi mắt là vạn phần
quyến luyến, “Ta không nỡ đi”.

Nguyễn Nhược Nhược cũng không nỡ rời đi, nhưng không thể không ôn

nhu trấn an hắn, “Chuyện còn lâu dài mà, chúng ta cũng mới bắt đầu thôi”.

Dưới đêm trăng hè, nụ cười của nàng phảng phất như hoa Chi Tử trong

tuyết trắng, tản sắc cùng hương không thể kháng cự được. Lý Hơi dường
như ngửi được hương hoa trong gió, không tự chủ được liền cúi người
xuống. Nguyễn Nhược Nhược đặt ngón trỏ lên môi hắn, thản nhiên cười
nói, “Lý Hơi, thật sự nên đưa ta trở về”

Bị nàng “cảnh cáo”, Lý Hơi đứng thẳng dậy, nụ cười ngượng ngùng, sắc

mặt có chút đỏ hồng. Nguyễn Nhược Nhược cũng ngồi dậy, bay nhanh tới
hôn lên mặt hắn một cái, nửa là trấn an, nữa là kìm lòng không đặng. Nam
tử này…đúng là vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu, anh dũng chế ngự kinh mã,
quyết đoán lúc gặp nguy hiểm, giữa muôn ngàn sóng nước khiến người ta
cảm thấy an toàn, hắn rõ ràng là một người có sức mạnh nhưng nụ cười lại
như thế…ngượng ngùng như ngọc. Có lẽ…điều hấp dẫn nơi hắn chính là
đặc trưng này, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ. Nàng thật sự không thể không
thương yêu hắn, chỉ sợ là yêu đến chết đi sống lại, yêu đến hồn phi phách
tán.

Lý Hơi lại ôm nàng lên ngựa. Cũng là một ngựa chở hai người nhưng

hoàn toàn khác nhau, lúc đi thì phóng như tia chớp, lúc về Lý Hơi thả lỏng
cương để ngựa bước từ từ…từ từ…Thời gian gặp nhau có thể kéo dài thêm
được phút nào thì cố kéo thêm phút ấy, chỉ hận không thể để cho nó dừng
lại.

“Nhược Nhược”, Lý Hơi ở bên tai ôn nhu gọi nàng, “Ta thật muốn mau

mau cưới ngươi, thành thân rồi ta có thể mỗi phút giây đều được ôm ngươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.