HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 479

Nguyễn Nhược Nhược ngây ngốc, quyết định thành thật, “Chúng ta rất

tốt.”

“Đã bao lâu rồi? Ngươi và hắn…” Vẫn là nụ cười khiến lòng người mê

say của Ngọc Liên Thành, nhưng chỉ những người hiểu rõ mới nhận ra nụ
cười này ẩn chứa thê lương.

Diêu Kế Tông không hi hi ha ha nữa, hắn cũng là người thông minh, tình

cảnh này…hắn biết bản thân mình ở đây có chút dư thừa nên quyết định
nói, “Nơi này dường như không còn chuyện của ta nữa, ta…cáo từ trước”,
nói đi là đi, hắn nhảy xuống xe bước đi tiêu tiêu sái sái.

Trong xe chỉ còn lại hai người Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên

Thành, khoảng thời gian im lặng trôi qua. Một hồi sau, Nguyễn Nhược
Nhược chậm rãi lên tiếng, “Ngọc Liên Thành, thật ra chúng ta không thích
hợp ở chung một chỗ”.

Ngọc Liên Thành thần sắc có chút ngưng trọng, dùng ánh mắt ý bảo nàng

nói tiếp.

“Chúng ta đều quá mức tự yêu mình, đối với tình yêu, chúng ta giống

như…tuân thủ quy luật “thuận theo tự nhiên”, tình yêu nếu không đến cũng
sẽ không tranh thủ, nó phải rời đi cũng sẽ không giữ lại. Chúng ta đều là
người sống lý trí, vậy nên tình yêu của chúng ta không thể thăng hoa”.

“Ngươi bị ta cự tuyệt, ngươi có thể khổ sở nhưng ngươi sẽ không nghĩ

phải tranh giành, ngươi thập phần tôn trọng quyết định của ta. Ta buông tay
với ngươi, ta cũng từng có cảm giác mất mát nhưng ta cũng không nghĩ
phải đem ngươi trở về. Ta tôn trọng quyết định của mình. Ngươi nhìn đi,
chúng ta giống nhau như vậy, lý tính lấn át cảm tính thì làm sao có thể yêu?
Tình yêu, vốn là không có chỗ cho hai chữ “lý tính”.”

“Nhưng Lý Hơi, hắn không như vậy. Hắn giống như một chén rượu mạnh

trong suốt, có nước nhưng lại có lửa, vô cùng nóng bỏng. Ta đi theo hắn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.