HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 480

bản thân không thể không say. Ta muốn cự tuyệt hắn, hoàn toàn không thể.
Mặc dù biết rõ cùng hắn ở chung một chỗ sẽ gặp nhiều phiền toái nhưng ta
cam tâm tình nguyện. Ta từng không tin tưởng tình yêu nhưng hắn lại cho ta
dũng cảm.”

Ngọc Liên Thành chỉ im lặng lắng nghe, bất động không nói lời nào. Hắn

ngồi ở bên cạnh Nguyễn Nhược Nhược, gương mặt nghiêng nghiêng,
đường nét tinh xảo, ánh mắt nhìn nàng, nhìn thấy tất cả nhưng lại như
không nhìn thấy gì. Giờ khắc này, Nguyễn Nhược Nhược mới nhận thấy rõ
ràng nỗi u buồn sâu đậm trong đôi mắt hắn.

“Ngọc Liên Thành, ngươi đừng như vậy, tỉnh lại đi!” Nguyễn Nhược

Nhược ôn nhu nói, “Ta không phải là người có thể mang lại hạnh phúc cho
ngươi, ngươi đừng thầm thương trộm nhớ nữa sẽ có hại cho chính mình, ta
đây nửa phần cũng không thể hồi đáp ngươi được”.

“Tỉnh lại thế nào đây?”, Ngọc Liên Thành thở dài, “Cả đời này, nữ nhân

ái mộ ta đếm không hết, duy độc nữ nhân ta ái mộ lại không thể thuộc về ta.
Đây là tạo hóa trêu người có phải không? Ta tại sao hết lần này đến lần
khác đều không chiếm được?”

“Ngọc Liên Thành, có những thứ dù có cầu cũng không được, ngươi

buông tay đi”

“Cầu cũng cầu không được?” Ngọc Liên Thành mờ mịt hỏi.

“Đúng nha! Không phải chuyện tình cảm của bất cứ ai cũng thuận buồm

xuôi gió, ít nhiều cũng gặp trắc trở. Nhưng nếu ngươi quá mức lưu tâm đến
một đoạn tình yêu không như ý, chính là ngươi tự làm khổ mình. Bản thân
ngươi cũng sẽ không tiến thêm được. Ở một nơi nào đó đang có ngươi yêu
thương ngươi nhưng ngươi lại giữ chặt tình yêu vô vọng trong tim mình,
đấy là thương tâm! Ngươi không có nghĩa vụ đối với nữ nhân không thể
đón nhận ngươi, không đáng giá đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.