HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 481

“Ngươi nên đi tìm một người thuộc về ngươi, người có thể mang lại cho

ngươi hạnh phúc, một hạnh phúc trọn vẹn. Thứ không có được và thứ đã
mất đi, đây là hai thứ không nên lưu luyến. Hãy quí trọng hiện tại, nắm chặt
hiện tại mới là quan trọng nhất!”

Ngọc Liên Thành nghe được hoàn toàn ngơ ngẩn, lời nói của Nguyễn

Nhược Nhược đã phá vỡ quan niệm tình yêu truyền thống đời đời kiếp kiếp.
Cầu không được thì lui bước, không cần quá vọng tâm, ở nơi khác có một
người yêu ngươi đang chờ đợi.

“Ngọc Liên Thành, tin tưởng ta, có câu nói . Đây chính là đạo lý, khi đến

lúc cần buông tay thì ngươi hãy buông tay. Chuyện tình cảm…vốn dĩ không
nên cưỡng cầu”.

Ánh mắt Ngọc Liên Thành nhìn đăm đăm vào Nguyễn Nhược Nhược,

một hồi sau hắn mới nói, “Những lời của ngươi, ta nhất thời không tiếp thu
được”.

“Nhất thời không tiếp thu được cũng không sao, ngươi trở về từ từ suy

nghĩ, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu ra”, Nguyễn Nhược Nhược nhìn thần
sắc xuân quang như ngọc ngày xưa của Ngọc Liên Thành hiện tại lại thành
đau khổ miên man như thế này liền không nhịn được, nàng ngồi xuống dưới
chân hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn nói, “Ngọc Liên Thành, ta thật
lòng hy vọng có thể nhìn thấy ngươi hạnh phúc”.

Ngọc Liên Thành nhìn gương mặt yêu kiều tuyết trắng của nàng, đây

chính là quan tâm. Trong lòng hắn bỗng chua xót, nữ nhân này hắn không
giữ được, cảm giác như người leo núi bỏ lỡ phong cảnh xinh đẹp, cả thế
giới bỗng chốc đều tối đen một mảnh. Hắn không tự chủ được vươn tay tới,
chạm nhẹ vào mái tóc của nàng, “Có đôi khi, ta hy vọng chưa từng gặp gỡ
ngươi”. Sự thống khổ cất lên từ đáy lòng, vậy mà khi thoát được ra ngoài
chỉ còn là một lời nói bình thản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.