Sắc mặt Lý Hơi lại càng đỏ hơn, sắc hồng lan đến hai bên tai. Nguyễn
Nhược Nhược nhịn không được liền đưa tay chạm vào gương mặt đỏ ửng
của hắn, nàng cười nói, “Nhưng ta nói trước nha, mặc dù ngủ chung nhưng
ngươi không được…động tay động chân, hiểu chưa?”
Lý Hơi quẫn bách cực kỳ, làm gì còn đủ tâm trí sắp đặt câu chữ trả lời
nàng. Hắn chỉ biết liều mạng gật đầu, tuyệt đối sẽ không mạo phạm.
Nguyễn Nhược Nhược biết hắn lúc nào cũng cực kỳ đáng yêu như vậy.
Thật ra, nàng vô cùng thương yêu hắn, “chuyện đó” cũng không phải là
không được. Quan hệ nam nữ không có gì đáng xấu hổ, đây chính là bản
năng thiêng liêng của con người. Chẳng qua là bọn họ thật sự vẫn còn rất
trẻ, ăn quả cấm quá sớm cũng không phải chuyện tốt. Hãy đợi trái chín
thêm một chút nữa rồi hẳn ăn, hương vị lúc đó sẽ lại càng say đắm hơn
nhiều.
Nguyễn Nhược Nhược mở túi vải mang theo tối qua rồi xem xét một hồi.
Nàng đã chuẩn bị rất kỹ, chẳng những mang theo áo váy của chính mình mà
còn mang cả quần áo cho Lý Hơi, đó chính là xiêm y của Nguyễn Nhược
Long, nàng mang theo vì đoán chừng Lý Hơi sẽ không chú ý đến những
việc như thế này. Nàng đem một hộp nhỏ mở ra cho Lý Hơi xem, trong hộp
ngoài trân châu đá quý còn có mấy đĩnh vàng cùng một ít bạc vụn, “Đây là
gia tài của ta”.
“Ngươi từ đâu có nhiều châu báu như vậy?”, Lý Hơi ngạc nhiên hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược cười khanh khách, “Đêm đầu tiên ta tới Đại
Đường này bị xe ngựa của ngươi đụng vào, ngày hôm sau ngươi sai người
tới dâng lễ vật tạ lỗi, nhớ chưa?”
Lý Hơi lúc này mới nhớ ra. Hắn cũng nhịn không được liền bật cười,
“Lúc ấy vô luận thế nào ta cũng không ngờ những thứ này lại còn có tác
dụng này”.