muội, ca ca ta nhìn ngươi cũng giống như trước đây. Chỉ là…tại sao giống
như thay đổi một người khác vậy. Ta quả thật có điểm không thông”.
Vốn chính là thay đổi người mà, chẳng qua các ngươi không biết thôi.
Nguyễn Nhược Nhược không trả lời, mím môi cười. Đằng kia Hạnh Nhi từ
xa đã chạy tới, vừa chạy vừa huơ huơ một đôi tú hài trong tay, “Tiểu thư,
tiểu thư, ngươi vẫn còn chưa mang giày a.” Thì ra nàng ta đuổi theo một
đoạn đường mới phát hiện tiểu thư của mình để chân không mà chạy đi.
Nàng cả kinh, đây không phải chuyện đùa, liền lập tức quay trở về lấy hài,
khó trách lâu như vậy mới đuổi kịp.
“Đại ca, ta đi đây.” hướng Nguyễn Nhược Long vẫy tay, Nguyễn Nhược
Nhược chạy về phía Hạnh Nhi, cước bộ phiên nhiên nhẹ nhàng như cánh
chim chao lượn. Phảng phất không nhận ra Nguyễn Nhược Long đang nhìn
theo bóng lưng nàng đến thất thần một hồi lâu.
Chủ tớ hai người từ trong vườn chậm rãi đi ra, Hạnh Nhi vừa đi vừa hỏi:
“Thế nào, tiểu thư, người có nhìn thấy biểu thiếu gia không?”
“Thấy rồi, quả nhiên danh bất hư truyền.” Nguyễn Nhược Nhược tâm
phục khẩu phục. Trường An thành đệ nhất đệ nhị mỹ nam tử tuyệt đối
không phải là hư danh.
“Dĩ nhiên, biểu thiếu gia ở Trường An thành không ai không biết tiếng
mỹ nam tử.” Hạnh Nhi nói xong lộ ra bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Nguyễn Nhược Nhược tin không nghi ngờ. Nhân vật phong hoa như vậy
muốn giấu cũng không giấu đươc, muốn che cũng che không được, đi tới
chỗ nào là liền thu hút sự chú ý của mọi người. Hào quang càng sáng, số
người biết đến hắn tự nhiên cũng sẽ cao.
“Tiểu thư, vậy thì vị Tiểu vương gia kia so ra nhất định kém hơn biểu
thiếu gia?” Hạnh Nhi một hồi cũng không quên đem hai người này ra so
sánh.