cũng xoay người tiến vào điện, hướng thắng đến Thúy Vân Trai. Tĩnh An
vương phi quỳ trước rèm cửa dẫn vào Thúy Vân Trai, “Thần thiếp cầu kiến
Hoàng Thượng”.
Rèm cửa lay động, Hoàng Đế sắc mặt không chút thay đổi bước ra, long
nhan nhìn không rõ hỉ nộ hay vui buồn, thanh âm cũng vô cùng bình thản,
“Bình thân”.
Tĩnh An vương phi chẳng những không đứng dậy mà còn cúi đầu quỳ
lạy, “Thần thiếp cũng cả gan khẩn xin Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ”.
Hoàng Thượng chấn động, ánh mắt như điện nhìn về phía vương phi
đang quỳ trên đất, “Mẫu thân như thế thảo nào lại sinh ra hài tử như vậy”.
Đang lúc nói chuyện thì Dương công chúa cùng Tĩnh An vương gia cũng
gấp rút chạy đến. Vừa nghe được hai câu đối đáp giữa Hoàng Thượng và
Vương phi, Tĩnh An vương gia sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ xuống nói,
“Hoàng Thượng, thần dạy con không nghiêm, nếu như trách tội, xin chỉ
trách một mình thần”.
Hoàng Thượng còn chưa trả lời thì Dương công chúa cũng quỳ xuống,
“Phụ Hoàng, thần nữ cũng cả gan xin người thu hồi thánh chỉ”.
Nhìn bọn họ đều quỳ xuống, Lý Mân ngây ngốc một hồi cũng theo đó
quỳ xuống thưa, “Nhi thần cũng cả gan khẩn xin phụ hoàng thu hồi thánh
chỉ”.
Không khí trong điện vô cùng yên tĩnh, tiếng lép bép trong hỏa lò nghe
được rõ ràng. Hoàng Đế mím chặt môi không nói lời nào, đem ánh mắt quét
nhìn bốn người trong điện một lần. Lại nhìn hai thân ảnh đơn bạc đang ôm
nhau bên ngoài trời tuyết, Hoàng Đế ở trong Thúy Vân Trai đã nhìn bọn họ
rất lâu. Suy nghĩ một chút, Hoàng Thượng lại nói, “Dương công chúa, nữ
nhân Phò Mã mang vào chính là ý trung nhân của Lý Hơi đúng không?”