HỮU PHỈ - Trang 1746

HỮU PHỈ

Priest

www.dtv-ebook.com

Chương 159: Nổi Gió

Thẩm Thiên Khu luôn cảm thấy trong bảy người Bắc Đẩu, chỉ có một

người rưỡi là Đồng Khai Dương và Sở Thiên Quyền xứng nói chuyện với
ông ta – Đồng Khai Dương là một, Sở Thiên Quyền là thái giám nên chỉ
tính là rưỡi.

Còn mấy kẻ khác, từ nhân phẩm tới năng lực đều là hàng phế vật.

Nhân phẩm tạm thời không bàn, dù sao họ cũng không phải hạng

người danh môn chính phái mua danh chuộc tiếng, không cần chú ý quá
nhiều đạo nghĩa rỗng tuếch, cao ngạo khoe khoang hay không từ thủ đoạn
chẳng qua là phong cách làm việc mà thôi, mỗi hoa hợp mắt mỗi người,
không có gì phân cao thấp cả. Nhưng nếu ngay cả nền tảng để an thân –
chút công phu đó cũng luyện không xong, thì không còn gì để nói.

Chết cũng đáng, bị coi thường cũng đáng.

Hạng người tầm mắt hạn hẹp, theo bàng môn tả đạo như Liêm Trinh,

Lộc Tồn, nhiều năm ăn mày quá khứ, không chút tiến bộ, hạng người chỉ
biết nịnh bợ khắp nơi như Cự Môn, và Phá Quân nổi danh chỉ thêm cho đủ
số trong Bắc Đẩu… mấy kẻ này Thẩm Thiên Khu đều chẳng ưa ai, ngày
thường vô cùng khinh bỉ họ, rảnh rỗi thì dựa theo chiều cao mà xách ra trào
phúng một phen tiêu khiển, lúc này vừa nghe Cự Môn và Phá Quân chết,
đầu tiên ông ta sững sờ, sau đó thuận miệng cười lạnh.

Cười xong, Thẩm Thiên Khu mặt không biểu cảm đi mấy bước, lúc

sắp vào phòng mới hơi ngừng lại, giống như sực tỉnh cơn mơ, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.