HỮU PHỈ - Trang 1747

– …Nói vậy, Cự Môn và Phá Quân cũng mất rồi, bảy người năm xưa

được hoàng thượng gom lại với nhau trong lúc gấp gáp, bây giờ chẳng phải
chỉ còn ta và đệ sao?

Đồng Khai Dương sững sờ, sau đó nói:

– Đại ca, bảy người chúng ta là do tiên đế gom, không phải đương kim

hoàng thượng.

Thẩm Thiên Khu ngẩn ngơ, lòng chợt dâng lên chút muộn phiền, “ừ”

một tiếng rồi im lặng.

Đồng Khai Dương bước lên mấy bước, nhỏ giọng:

– Đại ca, lần này chúng ta hầu như mất hết quân tinh nhuệ, Đoan

vương sống chết không rõ, đệ thấy hoàng thượng như hồn vía lên mây, e là
không ổn.

Thẩm Thiên Khu hờ hững:

– Chuyện này liên quan gì tới ta, ta chỉ biết giết người, không biết

đánh trận. Sao hả, thái… hoàng thượng muốn ta đi đánh trận à?

Đồng Khai Dương cười khổ:

– Ai có thể sai phái được lão nhân gia huynh chứ? Lúc nãy trên đường

tới, đệ nghe nói Binh bộ đang cấp bách điều người từ quân đội các nơi đi
trợ giúp, nhưng lòng quân đã lung lay, sao chống được Chu Tồn? Vả lại đệ
còn nghe nói trong quân đang đồn đại xôn xao, bảo là hoàng thượng không
tha cho đệ đệ ruột, nhiều lần cố ý khất lương thảo nên mới dẫn tới tiền
tuyến thất bại, bằng không với tài năng của Đoan vương, sao lại thua thảm
đến vậy?

Vẻ mặt Thẩm Thiên Khu chẳng sao cả:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.