HỮU PHỈ - Trang 1749

– Vong quốc thì vong quốc, ta là con chó của tiên đế, ông ấy đã chết,

cũng không để lại di ngôn bảo ta bán mạng cho triều đình kế tiếp, vậy
những chuyện khác đều không liên quan gì tới ta. Đệ còn chuyện gì khác
không? Nếu không thì lo chính sự của đệ đi, đừng quấy rầy sự thanh tịnh
của ta.

Đồng Khai Dương:

– …

Ông ta đang vắt óc nghĩ mấy câu giải thích thì đột nhiên, Thẩm Thiên

Khu ngẩng đầu, ánh mắt như khoan thép xuyên qua cửa gỗ và tiểu viện bắn
thẳng ra ngoài.

Đồng Khai Dương ngẩn người, khó hiểu nhìn theo ánh mắt Thẩm

Thiên Khu, qua một lát mới nhận ra tiếng bước chân vô cùng nhẹ, ông ta
lập tức không khỏi xấu hổ, loáng thoáng cảm giác được từ sau khi Thẩm
Thiên Khu mặc kệ chuyện phàm tục, dường như đã bước lên một bậc thang
mà họ sờ không tới trong đạo võ học.

Thẩm Thiên Khu ngồi yên không nhúc nhích, nhẹ nhàng phẩy ống tay

áo, cửa thư phòng tự kẽo kẹt mở ra, lúc này một bóng người xuất hiện nơi
cửa viện.

Thẩm Thiên Khu nheo mắt nói:

– Không ngờ phủ của Thẩm mỗ cũng có khách không mời mà đến,

chuyện này đúng là mới mẻ.

Người ngoài viện nghe tiếng, trước khi bước vào, thân hình người đó

đã đập vào mắt hai vị Bắc Đẩu. Người đó mặc áo vải phong trần mệt mỏi,
đầu đội một cái nón khổng lồ che được cả cằm, toàn thân được che kín mít,
nhưng vẫn có thể khiến người ta vừa liếc mắt là nhận ra ngay thân phận.
Người có thể mập đến cỡ này dẫu sao cũng không nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.