HỮU PHỈ - Trang 1751

Thần sắc Tào Ninh không đổi, cười nói:

– Thẩm tiên sinh, một người nếu có bề ngoài như ta thì có hay không

có cái chân què cũng không ảnh hưởng gì.

Đồng Khai Dương sợ Thẩm Thiên Khu lại nói năng lỗ mãng, vội xen

lời:

– Vương gia sao lại đi đường một mình, nếu đã thoát hiểm, vì sao

không về triều?

– Hoàng huynh muốn thu binh quyền của ta từ lâu, nhưng mãi không

có lý do, khó khăn lắm mới tóm được một cơ hội như thế, hắn sẽ không
chịu để yên.

Tào Ninh ngồi xuống, ghế gỗ cũ kêu cót két, hắn ta cười tự giễu, lại

nói:

– Lần này ta bị bắt nhược điểm, không có gì đáng nói. Mấy năm nay ít

nhiều ta cũng tích góp được một số người, lúc hốt hoảng bại lui chưa kịp
bàn giao xong, hoàng thượng tất nhiên không sai phái được họ, vào lúc
mấu chốt này, chắc chắn càng giận ta hơn, một khi ta lộ mặt, trừ nhận tội và
bị cách chức giam lỏng ở kinh thành thì không có kết cục khác. Chuyện này
cũng không có gì, chỉ là những “tướng dùng được” trên tay hoàng thượng
chẳng qua là hạng người Triệu Quát (1) thôi, nếu cứ để mặc hắn hồ đồ tiếp
thì e…

(1) Triệu Quát: một vị tướng thời Xuân Thu, chỉ giỏi đánh giặc bằng

mồm, nói chuyện binh pháp thì thao thao bất tuyệt nhưng thực sự ra trận thì
thua tan tác.

Đồng Khai Dương nghe lời này của hắn ta sai sai, có ý như đại địch

trước mắt mà huynh đệ chỉ lo bất hòa nhau, lập tức không dám nói tiếp,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.