HỮU PHỈ - Trang 1752

dùng khóe mắt liếc Thẩm Thiên Khu, thấy thủ lĩnh Bắc Đẩu vẫn bưng chén
trà lạnh ngồi ngay ngắn, không chút dao động.

Thư phòng nhất thời vắng lặng, Tào Ninh cũng không tức giận, hắn ta

hơi dừng lại, đưa tay vào trong ngực, lấy ra một cái ấn riêng bị mẻ một góc,
đặt lên bàn.

Trên cái ấn nhỏ ấy khắc bốn chữ “tứ hải phục tùng”, đã có chút năm

tháng, hoa văn rồng trên con ấn bị người ta đụng vô số lần, ma sát bóng
lưỡng.

Thẩm Thiên Khu thấy cái ấn ấy, sắc mặt chợt thay đổi.

– Vật này do tiên phụ hoàng khắc khi chưa xưng đế, sau đó thành lập

Bắc Đẩu, liền xem nó như hiệu lệnh.

Tào Ninh nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Khu, nói rõ từng chữ:

– Không sai, phụ hoàng để tất cả lại cho đại ca ta, chỉ giao cái ấn này

cho ta.

Lúc Tào Trọng Côn chết, Bắc Đẩu bảy người đã mất đi ba, còn lại Cự

Môn, Vũ Khúc và Phá Quân đều có chức quan trong người, không còn chịu
cái ấn riêng chả ra sao ấy ràng buộc, người bị nó ảnh hưởng, thực tế chỉ có
mỗi Thẩm Thiên Khu không chịu lo chuyện bao đồng.

Thẩm Thiên Khu tính tình quái gở, tuy võ công cao cường nhưng chưa

chắc chịu gia nhập vào phân tranh giữa huynh đệ Tào thị, thực không có tác
dụng gì. Tào Trọng Côn giữ ông ta lại cho Tào Ninh, chắc chỉ nghĩ dù
không thích thế nào đi nữa, Tào Ninh cũng là nhi tử ruột của mình, đến lúc
vạn bất đắc dĩ, mong có thể bảo vệ hắn ta một mạng.

Ánh mắt Thẩm Thiên Khu dừng trên cái ấn nhỏ đó chốc lát, hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.