HỮU PHỈ - Trang 103

Nam nhân giáp đen lúng túng sờ sờ mũi:

- Lệnh ái ghi hận ta rồi.

- Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Chu Dĩ Đường lắc đầu, khom người nhặt vỏ đao sắt ấy lên, nó đầu tiên

là bị kẹt giữa cổng sắt, sau đó là bị Văn Dục đánh vào, bên trên có thêm hai
chỗ lõm, Chu Dĩ Đường nói với Chu Phỉ:

- Đao này rất bình thường, sau này cha sẽ tìm cho con một thanh đao

tốt.

Chu Phỉ không lên tiếng, gắng sức đẩy những đao kiếm đang áp chế

nàng ra, sức nàng rõ ràng đã đến cực hạn, ngực đau nhói, nhưng vẫn dỗi
hờn nửa tấc cũng không chịu lùi.

Chu Dĩ Đường nhìn nàng, nói:

- Cha nhớ cha từng nói với con “cá và tay gấu không thể nào có cả

hai”.

Chu Phỉ không muốn nghe những lời vô ích “hi sinh vì nghĩa”, nàng

làm lơ ánh mắt ông, trường đao trong tay run lên, phát ra những tiếng “rắc
rắc” rồi thình lình đứt gãy không hề báo trước, đoạn đao gãy văng ra cắm
mạnh vào đất, thủ vệ dùng lưng đao đè bả vai nàng xuống.

- Cha không phải muốn nói “hi sinh vì nghĩa” với con.

Cách một tấm cổng sắt, Chu Dĩ Đường lặng lẽ nói với nàng:

- A Phỉ, “lấy hay bỏ” không được quyết định bởi con xem trọng hay

không xem trọng cái nào, vì nó vốn là đạo của kẻ mạnh, hoặc là thành văn,
hoặc là giỏi võ, bằng không con chỉ là giun dế, cả đời chỉ có thể thân bất do
kỷ, mặc cho số mệnh an bài, còn nói đến lấy hay bỏ gì đó chẳng phải là làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.