HỮU PHỈ - Trang 106

- Muội ấy nhiều tật lắm, đừng chiều muội ấy được đằng chân lân đằng

đầu, cứ bắt nạt các đệ hoài.

Đệ tử kia càng đỏ mặt hơn, lúng túng hồi lâu không nói nên lời, nhanh

chóng chào Lý Thịnh rồi chạy như bay.

Lý Nghiên cũng rất muốn chạy, nhưng đang ở bên bờ sông nàng

không dám___nàng sợ độ cao, từ trên vách núi nhìn xuống, nàng có thể
tưởng tượng ra bảy tám loại tư thế ngã chết nên mới không dám mở mắt mà
nhờ người cầm sào tre dẫn nàng đi.

Lúc bắp chân nàng hơi bị chuột rút thì Lý Thịnh túm lấy cổ áo sau của

nàng, xách nàng bay vút lên không.

Lý Nghiên bị dọa ngay tại chỗ:

- Ca! Đại ca! Ca ca! Tha mạng! Giết người!

Lý Thịnh mắt điếc tai ngơ, trực tiếp xách nàng đến bên vách núi, ban

ngày hơi nước trên sông Tẩy Mặc đã tan hết, nước sông cực kỳ hung mãnh,
hai bên bờ sông là vách đá cao cao hiểm trở, tiếng ong ong của dây trận và
tiếng nước ầm ầm xen lẫn vào nhau tạo nên tiếng gầm gừ hùng vĩ, vỗ vào
hai bên bờ.

Lý Nghiên:

- …

Lý Thịnh hơi buông tay ném nàng qua một bên, bực bội nói:

- La gì mà la, có gì đâu mà sợ? Huynh cũng đâu có ném muội xuống.

Lời hắn chưa dứt thì muội muội vinh quang của hắn đầu gối mềm

nhũn, ngồi bệt xuống. Lý Nghiên tùy tiện đặt cái giỏ lớn trong tay qua bên
cạnh, sau đó một tay túm lấy nhánh cỏ trên đất, một tay ôm bắp đùi Lý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.