HỮU PHỈ - Trang 1082

(2) Thành ngữ “vô khổng bất nhập” nghĩa đen là ‘không có khe hở nào

không chui lọt’, nghĩa bóng là ‘phổ biến, đâu đâu cũng có’, ở đây ám chỉ
việc Tạ Doãn thoát lưới theo nghĩa đen.

Những ám hiệu mà người ngoài không nhận ra lan truyền khắp thành

Vĩnh Châu, vô số tiểu nhị, người bán hàng rong, người đánh xe, chẳng mấy
chốc đã kết thành thiên la địa võng khắp thành, chỉ cần Tạ Doãn còn trong
thành Vĩnh Châu thì dù hắn đào ba thước đất trốn vào trong quan tài của
mụ phù thủy, họ cũng sẽ moi hắn ra!

Tạ Doãn rơi vào hậu viện của một nhà dân, ánh mắt đảo một vòng,

trước tiên lấy cái nón trên đầu mình xuống vứt, sau đó đưa tay vào trong
ngực lấy ra hai mớ tóc hoa râm dài – không biết là lấy từ thứ gì, trông rất
giống tóc, gần như có thể lấy giả tráo thật.

Hắn vô cùng thành thạo quấn thứ đó lên đầu, cố định lại, thoạt nhìn

tựa như tóc mai điểm bạc, sau đó lại lấy cọng râu dê và nếp nhăn mà hắn
giả làm “Thiên Tuế Ưu” lừa gạt Nghê Thường phu nhân, lưu loát tự hóa
trang cho mình rồi lại tìm trong tiểu viện, để lại ít tiền lẻ, không chút khách
sáo lấy đi một bộ áo vải thô cũ rách và một cây gậy liễu trong tiểu viện rồi
đi từ cửa sau.

Hắn quấn bộ y phục vải thô bên ngoài áo bông dày của mình, bộ y

phục dày bên trong tự động thành cái cổ co, vai cứng và lưng khòm của
hắn.

Tạ công tử nheo mắt, chân hơi vểnh hình chữ bát, tiếp đó bắt chước

động tác duỗi cổ của rùa đen, khom lưng đi về trước, dồn cả thân thể vào
cây gậy…

Sau chốc lát, đã không còn một công tử tới lui như gió, thay vào đó là

một lão già lọm khọm bước đi cũng run rẩy như vừa tỉnh ngủ, đầu tóc rối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.