HỮU PHỈ - Trang 1125

Hắn nói một chuỗi lời đại nghĩa nhưng Chu Phỉ cười nhạo không chút

nể nang:

– Tào lao.

Tạ Doãn:

– …

Hắn nghĩ nghĩ, lại nói:

– Còn nữa, ngày đó trong sơn cốc của Mộc Tiểu Kiều, nếu không có

cô đúng lúc tới trước, thả bọn ta ra ngoài thì ta cũng định dùng võ công của
mình, vì có cô nên ta mới ma xui quỷ khiến sống thêm một năm, chuyện 48
trại chẳng qua là trả lại cô một mối ân tình mà thôi, không cần quá để bụng.

Chu Phỉ không hé răng, lúc này mới nghe ra, Tạ Doãn nói linh tinh

nửa ngày hóa ra là chỉ sợ nàng để bụng, nàng hơi dở khóc dở cười, hận
không thể ấn đầu Tạ Doãn vào trong bát canh, nói không chút thiện ý:

– Dù không phải ngươi phát độc vì ta thì lẽ nào ta có thể mặc kệ ngươi

sao?

Tạ Doãn ngẩn ngơ, ngây ngốc nhìn nàng.

Chu Phỉ bị nhìn khiến trên mặt toát ra một tầng sát khí mỏng, ảo não

vì câu buột miệng ban nãy, cả giận nói:

– Nhìn cái gì mà nhìn, còn nói nhảm nữa là khỏi ăn, nhịn đói đi!

Nói xong, nàng đứng dậy bỏ đi, giống như không hề muốn nhìn con

ma bệnh dông dài phiền phức này thêm nữa.

Tạ Doãn nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, vào lúc nàng quay lưng với

hắn, ánh mắt hắn toát lên chút tham lam nho nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.