HỮU PHỈ - Trang 1135

– Ở địa bàn của người khác, mang theo người như vậy sẽ đỡ bị độc

chết lãng nhách… quá oan uổng.

Lý Thịnh giật mình:

– Đây rốt cuộc là hội anh hùng hay hồng môn yến?

Môi Tạ Doãn cong cong nhưng mắt lại không chút ý cười, hơi lóe lên

hàn ý.

Đúng lúc này, trong nhà thủy tạ truyền ra một hồi trống dồn dập,

người đánh trống hẳn có chút công lực, tiếng “thùng thùng” rõ rệt vang
khắp trang viên, ngay sau đó, mấy người mặc trang phục Hoắc gia bảo chia
thành hai đội vọt ra đứng cạnh lá cờ bay phần phật, đồng thời rống to một
tiếng.

Trang viên yên tĩnh, một người trung niên sải bước đi ra.

– Hoắc Liên Đào.

Tạ Doãn nhỏ giọng nói.

Cái tên “Hoắc Liên Đào” Chu Phỉ đã nghe hơn một năm trời nhưng

đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người thật, ông ta cao hơn tám thước,
dáng vẻ hiên ngang, tuy đã hơi có tuổi nhưng không hề lọm khọm, mặt chữ
quốc, ngũ quan đoan chính, thái dương có vài sợi tóc bạc, ông ta đứng đó
rất có khí chất uyên thâm.

Nhìn kiểu nào cũng thấy là một trang hảo hán.

Người thấy ông ta, e rằng có bể đầu cũng không thể nào liên hệ ông ta

với cả đám chuyện xấu xa “hốt hoảng chạy trốn” “giết huynh giành Hoắc
gia bảo”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.