HỮU PHỈ - Trang 1200

trung bỗng chốc như lá rụng mùa thu, gãy cánh tứ tán, một phần thích
khách trong nước bị nội lực của hắn trực tiếp đánh ngất, bốc lên chuỗi bong
bóng, nổi lềnh bềnh như cá chết.

(1) Nguyên văn “nghê vi y hề phong vi mã”, một câu thơ trong bài

“Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt” của Lý Bạch.

Một cái khóa Thiên Môn, một đoạn dây khóa, bên trái cực tĩnh gần

như ý thiền, bên phải biến hóa khó lường khiến người ta hoa mắt.

Trong nhà thủy tạ nho nhỏ nhất thời lặng phắt như tờ, có thể nghe rõ

cả tiếng kim rơi.

Không biết qua bao lâu, Triệu Minh Sâm mới nói với vẻ khó mà tin

được:

– Tam ca, huynh…

Ai cũng biết con côi Đoan vương của Ý Đức thái tử là một quái thai,

không thành văn không giỏi võ, cả ngày lang thang bên ngoài, thà sống
những ngày nghèo khổ túng quẫn đi khắp nơi xin cơm cũng không chịu về
Đoan vương phủ làm vương gia cao quý. Kiến Nguyên hoàng đế quanh
năm phái người truy đuổi thì hắn chạy, chỉ thỉnh thoảng lễ Tết mới có thể
bắt hắn về cung ăn Tết.

Mỗi khi nhắc tới đứa cháu này, trước tiên Triệu Uyên luôn bày tỏ “ước

mơ” muốn quẳng gánh trả địa vị của mình, kế đó là vô cùng đau đớn một
phen vì đứa cháu quái thai một lời khó nói hết này.

Vậy cao thủ có thể dùng một chiêu bức lui Chu Tước chúa kia là ai?

Nhưng Tạ Doãn không hề nhẹ nhàng thoải mái như vẻ bề ngoài, Chu

Tước chúa dẫu sao cũng là cao thủ thành danh, dù bị thương cũng không
thể khinh thường. Tạ Doãn hai lần ra tay hầu như đều dùng mười phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.