HỮU PHỈ - Trang 1207

vang khắp nơi, gần thì có người lao tới đánh như bánh xe, xa thì có cung
tiễn thủ mai phục, rất có ý tận diệt toàn bộ người nơi đây.

Chu Phỉ giơ ngang đao chặt một mũi tên bắn về hướng Triệu Minh

Sâm, nghiêng đầu nhìn thiếu niên tựa như đã trải qua trời long đất lở, hỏi:

– Không biết chút xíu võ công nào à?

Lòng Triệu Minh Sâm đầy phẫn uất không thể phát tiết, giận cá chém

thớt phẫn nộ trừng nàng.

Loại nhãi con nghe không hiểu tiếng người lại khó đánh như vầy Chu

Phỉ thấy nhiều rồi, Lý Thịnh lúc nhỏ chính là nhân tài trong số đó, nàng
không thèm để ý mấy cái nhìn phẫn nộ đấy đâu. Chu Phỉ nghiêng người di
chuyển vài bước, dây xích dài của khóa Thiên Môn bỗng chốc quấn quanh
người Triệu Minh Sâm, lôi cậu sang bên cạnh mấy bước.

Nàng nói:

– Biết mà còn đứng đực ra đó, muốn chết à?

Triệu Minh Sâm đâu có từng bị nghẹn như vậy bao giờ, lập tức giận

sôi lên, trợn mắt căm tức nhìn Chu Phỉ.

Lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên kinh thiên động địa, cả mặt đất đều

chấn động theo, bụi đá trên núi rơi ào ào, không ít thị vệ bị thương suýt
đứng không vững, khói đặc bốc lên từ sơn trang, trong nháy mắt ánh lửa
ngút trời.

Không ngờ họ còn chôn sẵn hỏa dược và dầu hỏa!

Quá độc ác rồi!

Tim Chu Phỉ lỡ nhịp, thầm nghĩ: “May mà bảo bọn Dương Cẩn rời đi

sớm, bằng không há chẳng phải là chết ở đây sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.