HỮU PHỈ - Trang 1206

Hắn nói đến đây, người nên hiểu đã kịp phản ứng.

Bạch tiên sinh chợt biến sắc, Triệu Minh Sâm cuối cùng cũng tỉnh táo

lại.

Màu máu trên mặt thiếu niên như thủy triều rút đi, cậu mở to mắt, hơi

lộ vẻ đáng thương mờ mịt, môi động đậy, không thốt nên lời.

Tạ Doãn không hề cho cậu thời gian tạm nghỉ, nói rõ ràng từng chữ:

– Chẳng hạn như Bắc Đẩu Sở Thiên Quyền dám lén vượt biên cảnh,

mưu hại trưởng hoàng tử ở Vĩnh Châu.

Triệu Minh Sâm kinh hoàng nói:

– Không thể nào! Phụ hoàng ta… không, không thể nào!

Chu Phỉ bị ép nghe chuyện phiền lòng chó má của Triệu gia, đành

ngậm chặt miệng, vờ như mình không tồn tại, đồng thời trong lòng toát lên
chút bi thương khó tả, nghĩ: “Cha rời nhà ngàn dặm, cả ngày ở chung với
đám này là để làm gì?”

Lúc này, tựa như chuyên để kiểm nghiệm lời Tạ Doãn nói không sai,

đám Triệu Minh Sâm vừa lùi ra sau núi, tiếng còi đòi mạng liền đuổi theo
sát nút. Một đội nhân mã thình lình chắn trước mắt, nhìn kỹ hơn, đám
người này tuy ai nấy đều lấy vải đen che mặt, mặc trang phục của người
giang hồ, nhưng hành động cử chỉ lại chỉnh tề ngay ngắn, kỷ luật nghiêm
minh, rõ ràng là người trong quân đội.

Bạch tiên sinh quát:

– Các ngươi thật to gan, có biết…

Người tới căn bản không cho ông cơ hội tự giới thiệu, vừa tới là động

thủ, không nói câu nào, truyền lệnh toàn bộ đều bằng còi, tiếng còi chói tai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.